Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1319: Bất Bại Kiếm Thánh? Vậy nhất định rất mạnh




Tô Tiệp càng thêm hiếu kì.

Thấy cô gái sảng khoái đáp ứng.

Dịch Phong lúc này mặt mày hớn hở.

Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của người khác, cũng không có chú ý tới Bạch Phiêu Phiêu còn đang ngây người, đứng gọn sang một bên, để lộ đường vào cửa nhà, đưa tay ra:

"Bạch cô nương, Tô cô nương, mời."

Hai cô gái nhìn nhau một cái rồi cùng nhau bước vào.

Tình huống này trực tiếp làm người vây xem cảm thấy ý thức vỡ nát!

Mẹ nó.

Vậy mà để cẩu tặc kia thật sự đạt được!

Dựa vào cái gì...

Mọi người vẫn còn sững sờ, Dịch Phong lại giống như nhớ ra cái gì đó.

"Hai vị chờ một lát, dây thừng của ta còn ở bên kia, chờ ta đi lấy về!"

Người qua đường đã không biết nên suy nghĩ như thế nào.

Không biết tích phúc mấy đời mới có thể khiến cho hai vị Thánh nhân đáp ứng đàm đạo!

Đổi thành bọn hắn.

Lúc này chỉ sợ đã vui mừng phát khóc, chỉ thiếu chút nữa là khua chiêng gióng trống ăn mừng một phen!

Nào dám có chút qua loa.

Hận không thể trải lụa đỏ cả đường đi trước mắt!

Tên này thì ngược lại.

Để Thánh Nhân chờ ở cửa ra vào, là vì muốn tìm dây thừng trước?

Dây thừng có giá trị gì?

Sao có thể sánh bằng một cái móng chân của Thánh nhân?

Keo kiệt tới cực điểm thì cũng thôi đi.

Còn không biết bên nào nặng bên nào nhẹ!

Bộ não hồn nhiên tới mức này, thật sự là làm cho người khác mở rộng tầm mắt.

Dám mặc kệ Thánh nhân trước cửa.

Coi như hai vị Thánh nhân rộng lượng, hành vi thất lễ như thế cũng chắc chắn rước họa vào thân.

Thánh nhân là tồn tại không được phép khinh nhờn!

Hành động của kẻ này không khác gì tự tìm đường chết!

Hừt Để xem lát nữa hắn chết kiểu gì!

Tại thời điểm mọi người âm thầm cười lạnh.

Bạch Phiêu Phiêu dịu dàng chờ đợi.

Tô Tiệp đứng yên, trong mắt không có bất kỳ gợn sóng nào.

Lát sau...

Không ít người đều cả kinh sững sờ..

Hai vị Thánh nhân!

Vậy mà rộng lượng với một thanh niên không có danh tiếng gì như vậy, thậm chí còn kiên nhẫn dị thường!

Chuyện này có gì đó sai sai.

Lửa giận vạn trượng đâu rồi? !

Chẳng lẽ hiện tại Thánh nhân đều dễ tính như vậy sao?

Một đám người đều sắp phát điên!

Lại một lát sau.

Dịch Phong rốt cục trở về, nụ cười thỏa mãn kiểu tưởng mất mà lại tìm về được.

"Xin lỗi vì bắt hai vị chờ lâu."

Dù phải chờ đợi một hồi, nhìn thấy bóng người trước mặt, Bạch Phiêu Phiêu không ngần ngại chút nào, dịu dàng đáp lời.

"Không sao...

Tô Tiệp cũng gật đầu, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm Dịch Phong.

Hai vị Thánh nhân hành động như thế.

Những người còn lại đã không chịu nổi.

Vì sao? !

Rốt cục là vì sao? !

Hai vị Thánh nhân chờ đợi ở cửa ra một hồi, vậy mà không có chút tức giận!

Đổi lại bất luận kẻ nào.

Lần đầu tới cửa đã bị vứt bỏ tại cửa ra vào, cũng chắc chắn sẽ bốc lên lửa giận!

Nhưng bây giờ.

Hai nữ Thánh nhân không chỉ không hề tức giận, thậm chí còn để lộ thần thái bình thản.

Nhìn về mặt này.

Thật giống như chở tên kia là chuyện cam tâm tình nguyện!

Sao có thể như thế? !

Một thanh niên bình thường không có gì lạ, có tư cách gì để Thánh nhân ưu ái tới mức này! ?

Những người qua đường trực tiếp trợn tròn mắt!

Hết thảy đều vượt quá dự đoán.

Bọn hắn căn bản là không có cách nào hiểu được những gì đang xảy ra trước mắt, cũng không hiểu sự kì quái trong đó!

Cứ vậy xem cảnh thanh niên kia đi cùng Thánh nhân vào trong nhà.

Mấy trăm người trợn to mắt.

Cái cằm gần như đã sắp rớt xuống đất!

Vò đầu bứt tai cả buổi cũng không thu hoạch được gì!

Chuyện ngày hôm nay làm người ta rất tốn sức!

Nhưng vô luận buồn bực cỡ nào.

Cơ duyên đã đánh mất, đâm người cũng đành bước chân rời đi, nắm chặt thời gian cảm ngộ một tia đại đạo lúc nãy mình nhìn thấy.

Tự nhiên.

Cũng có tuấn kiệt trẻ tuổi tu vi nông cạn không cảm ngộ thấy đại đạo, trong lòng tràn đầy ghen ghét đố kị, hận không thể ăn thịt uống máu thanh niên cặn bã kia!

Bạch Hoàng đích thân đến đây là chuyện rất lớn.

Không lâu sau bị đã được nghị luận nhiệt liệt!

Ở nơi xa.

Trần Đống vội vội vàng vàng lao đến, bỗng nhiên gõ vang cửa gỗ căn nhà!

"Dịch Phong! Dịch Phong!"

"Bạch Hoàng đến rồi! Bạch Hoàng thật sự đến rồi! ! !"

Trong sân.

Dịch Phong đang cùng hai cô gái ngồi xuống cạnh bàn đá, suy nghĩ phải mở miệng thế nào.

Bạch Phiêu Phiêu là người quen biết cũ.

Tất cả đều dễ nói chuyện.

Nhưng thành phần mấu chốt hôm nay là Tô Tiệp.

Dù sao lần thứ nhất gặp cô gái này đã mở miệng nói muốn đối phương giết hắn, chuyện này vẫn cần dùng chút nghệ thuật ngôn ngữ.

Nếu không, chọc giận cô gái này, không chỉ chuyện muốn chết thất bại, ngay cả mặt mũi Bạch Phiêu Phiêu cũng bị mình làm mất hết.

Bạn tốt không nên để nhau mất mặt.

Các loại thủ đoạn thu hút thù hận thô bạo trước kia nhất định không được sử dụng.

Chỉ có thể dùng trí tuệ!

Cũng không thể trách Dịch Phong quá thận trọng.

Hắn thật sự là không có cách nào.

Muốn chết từ rất lâu rồi, cuối cùng mỗi lần đều thất bại!