Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1320: Đỉnh cao nhân sinh




Thấy thời gian cấp bách.

Lần này gặp được Thánh nhân mạnh nhất là cơ hội vô cùng tốt.

Nhất định phải nắm chắc!

Hàn huyên vài câu.

Bầu không khí có chút vi diệu.

Tại thời điểm Dịch Phong suy nghĩ chuyện lớn trong nhân sinh.

Ngoài cổng đột nhiên vang lên tiếng như con heo đang giãy chết!

"Dịch Phong! Dịch Phong!"

"Bạch Hoàng đến rồi! Bạch Hoàng thật sự đến rồi!"

Thanh âm kia thực sự quá kích động!

Thiếu chút nữa đã làm cho tai Dịch Phong bị ù!

Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhìn về phía Dịch Phong.

Thời điểm then chốt này.

Con mẹ nó là ai đang làm loạn chuyện tốt của ta? !

Hìn như còn quen biết mình?

Dịch Phong đành phải đứng dậy di ra cổng.

Đợi đến mở cửa xem xét.

Thật sao.

Hóa ra là Trần Đống, đầu đầy mồ hôi phất tay loạn chỉ!

"Nhanh nhanh nhanh!"

"Bạch Hoàng thật sự đến rồi! Nghe nói đang ở trong thành, ngươi mau đi cùng ta xem một chút!"

Người này đúng là nhiệt tình, còn nhớ rõ thông báo cho hắn.

Nhưng phản ứng này có phải là quá kịch liệt rồi không...

Mà truyền tin tức cũng quá chậm.

Người ta đã ngồi ở đây cả buổi rồi.

Ngươi bây giờ mới thông báo cho ta?

Dịch Phong không biết nên đáp lời thế nào.

Chép miệng xong chỉ có thể nói một tiếng.

"Cái này... Ngươi tiến vào nhà trước đi."

Trần Đống đầu tiên là sững sờ, đột nhiên liền trợn lớn mắt!

"Dịch Phong?"

"Ngươi có nghe ta nói hay không? Bạch Hoàng! Đây chính là Bạch Hoàng a? ! Thánh nhân trong truyền thuyết tới đây!"

"Ngươi không phải luôn miệng nói muốn tìm Bạch Hoàng sao? !"

"V kia thật sự tới rồi, lời đồn truyền khắp trong thành, chuyện lớn như vậy, ngươi không đi theo ta xem thử sao? !"

Càng nói càng có vẻ tức giận.

Dịch Phong cũng không cách nào giải thích, chỉ có thể lôi kéo hắn vào cửa trước.

"Ừm ừm, ta biết rồi."

Trần Đống bị kéo vào.

Căn bản không tin tưởng Dịch Phong, còn đang không ngừng cường điệu!

"Ngươi biết... 2"

"Ngươi biết cái gì? ! Đây chính là Thánh nhân! Thánh nhân là... !"

Nói được nửa câu.

Hắn đột nhiên nhìn thấy.

Trước mắt.

Cạnh bàn đá trong sân có hai vị nữ thần.

Một người dung mạo tuyệt mỹ.

Khí chất siêu phàm.

Một người vẻ ngoài già dặn.

Trang phục toàn thân tỏa ra lạnh lẽo.

Hai nàng mặc dù phong cách khác lạ, nhưng đều là giai nhân tuyệt mỹ, nhìn một cái liền khiến người ta cả đời khó mà quên được, tiên nữ trong truyền thuyết cũng khó mà so sánh!

Càng chết người là.

Quanh thân hai cô gái tuyệt sắc đều tản ra từng tia từng tia khí tức khủng bố, khiến cho toàn bộ không gian tràn ngập áp lực như núi, chỉ là quăng tới cũng thấy tâm thần chấn động.

Phảng phất như tiện tay vung lên cũng có thể trong nháy mắt chuyển núi lấp biển!

Chỉ một ánh mắt.

Trần Đống giống như bị núi Thái Sơn đè lên người!

Miệng cũng mắc chứng nói lắp!

"Cái này... Cái này cái này cái này!"

Bên cạnh.

Thanh âm bình tĩnh của Dịch Phong chậm rãi vang lên.

"Ehèm"

"Vị này chính là Bạch Hoàng mà ngươi nói."

Còn không đợi Trần Đống kịp phản ứng.

Hắn đã được đưa tới bên cạnh cái bàn đá, ngay cả đi qua như thế nào cũng không nhớ được!

Bạch Hoàng? !

Trời ạ! ! !

Danh xưng và về ngoài này đúng là hoàn toàn ăn khớp với nhau!

Trần Đống như bị sét đánh!

Sau đó bỗng nhiên cúi đầu, bắp chân cũng hơi run lên, căn bản không còn dám nhìn loạn!

Đây chính là Thánh nhân!

Tùy tiện dùng một ngón tay cũng có thể di chết hắn như di một con kiến!

Ỗ trước mặt tồn tại kinh khủng bậc này.

Trần Đống không còn chút nhanh mồm nhanh miệng nào giống lúc trước, triệt để lâm vào khiếp sợ!

Gần trong gang tấc.

Khí tức kinh khủng kia gần như đã ép tới mức hắn không thở nổi!

Tim nhảy lên cổ họng!

Lúc hắn muốn quỳ xuống.

Thanh âm dịu dàng bình thản vang lên.

"Dịch Phong, đây là bạn của ngươi à?"

Dịch Phong thuận miệng trả lời.

"Ừm, đúng vậy.

Nói xong Dịch Phong ngồi xuống, miệng nở nụ cười.

Hắn thấy.

Có thể nhớ chuyện của mình, tới cửa báo tin, hoàn toàn chính xác xem như bạn bè.

Bạch Phiêu Phiêu nghe vậ gật đầu.

Nếu là bạn của Dịch Phong.

Vậy cũng nên chào hỏi một tiếng...

Nghĩ tới đây.

Bạch Phiêu Phiêu vì làm dịu xấu hổ trong lòng lúc trước, lạnh nhạt nhìn về phía Trần Đống.

"Xin chào"

Răng rắc!

Nhẹ giọng nói chuyện, nhưng Trần Đống lại nghe thấy sấm sét nổ vang!

Hắn còn đang cúi đầu, khắp khuôn mặt tràn ngập về không dám tin, toàn thân cũng bỗng nhiên cứng đờ!

Bạch Hoàng vậy mà chủ động chào hỏi hắn?

Lấy thân phận cùng tu vi của hắn, vậy mà được Thánh nhân để mắt! ?

Sao có thể như vậy? !

Là ảo giác sao... ?

Nhất định là ảo giác...

Chấn động lớn lao lan tràn.

Trần Đống tựa như đang ở trong mộng, bộ não là một đống hỗn độn, đến cả việc tại sao mình đến đây cũng đã quên sạch sẽ!

Lúc hắn đang chuẩn bị nhéo mình một cái.

Thanh âm bất mãn của Dịch Phong vang lên.

"Bạch cô nương đang hỏi ngươi đó, sao ngươi có thể không để ý tới?"

A?

Trần Đống nghe vậy liền chấn động!

Là thật! ?

Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, kinh nghi chậm rãi ngước mắt.

Hắn đúng là nhìn thấy!

Nữ thần vậy mà dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn!

Dịch Phong cũng đang nhìn tới, tựa như là đang nhắc nhở hắn!