Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 130: Tiên sinh thật sự là đại tài!




Hai người thông minh liếc nhìn nhau, vội vàng mở miệng, đồng thời đổi cách xưng hô: “Tiên sinh bớt giận, hai ta cũng không có ý gì khác, chỉ là khi đi ngang qua, đã bị tiếng đàn của tiên sinh thu hút, cầm nghệ của tiên sinh quả thật xuất sắc, cao siêu phi phàm, cho nên không nhịn được, đã nán lại đây quấy rầy tiên sinh!”

“Ồ?”

Dịch Phong hơi hoảng hồn, nói: “Các ngươi cũng thích đánh đàn?”

“Ta có biết chút ít, nhưng thẹn không bằng tiên sinh.” Lý Giai Hân vội vàng nói, nhưng lời này của nàng có chút giả dối, thật ra xét về phương diện đàn, nàng đã đạt tới trình độ thâm sâu, cũng có danh xưng là Cầm Cô.

Chẳng qua, bình thường cầm nghệ khiến nàng có chút kiêu ngạo, nhưng trước mặt vị này, quả thật nàng cảm thấy không bằng.

“Biết một chút, biết một chút.” Từ Mặc Trúc ở bên cạnh cũng vuốt trán, vội vàng gật đầu, mặc dù hắn không hiểu đàn, nhưng mà lúc này cho dù không hiểu cũng chỉ có thể bất chấp mà nói là biết một chút.

“Thì ra là thế.”

Dịch Phong mỉm cười gật đầu, đột nhiên trong lòng thấy vui vẻ.

Bảo sao hai võ tu lợi hại như vậy, chạy tới gọi hắn là tiền bối gì đó, còn cung kính như thế, hóa ra là bị tiếng đàn của hắn thu hút.

Mặc dù, xét về cầm nghệ, hắn mới mức xuất thần nhập hóa, còn lâu mới tới mức sánh vai cùng thần, nhưng cho dù như vậy thì ở thế giới này chắc chắn cũng đã được xem là đại sư, vì thế được gọi một tiếng tiền bối về phương diện này cũng là điều dễ hiểu.

“Hai vị khách sáo rồi, đàn này của ta, cũng chỉ để nghịch ngợm lúc rảnh rỗi mà thôi!” Dịch Phong cười nói thản nhiên.

“Tiên sinh khách sáo rồi.” Hai người vội vàng nói theo: “Chỉ là đàn trong tay tiên sinh rất kỳ lạ, hai ta chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng không thể không nói, âm thanh của nó rất độc đáo, rất dễ nghe.”

“Ha ha, thật kỳ lạ sao?” Dịch Phong cười khá mãn nguyện, nói: “Đàn này là ta tự làm, các ngươi chưa từng nhìn thấy cũng là bình thường.”

“Thì ra là thế, tiên sinh thật sự là đại tài.”

Hai người vội vàng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

“Vì các ngươi thích, nên ta lại đàn một khúc cho các ngươi nghe nhé?” Dịch Phong cười hỏi.

Nghe vậy, cả hai người kinh ngạc.

Nhất thời, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nhìn Dịch Phong đầy cảm kích.

Dù sao, bọn họ cũng chưa quên, lợi ích mà tiếng đàn của Dịch Phong mang đến cho cả hai, tuy rằng, thực lực chưa có tiến bộ, nhưng mà, tâm cảnh lại đã đột phá vài phần.

Tâm cảnh nhìn có vẻ là thứ vô dụng, nhưng thường là thứ ngăn cản bọn họ đi tới bình cảnh.

Mà tâm cảnh đột phá, thì tu vi cũng sẽ đột phá, đây sẽ là thẳng tiến không lùi.

Mà trước đây, bọn họ chỉ mới nghe được một nửa khúc của Dịch Phong, hiện tại, nếu nghe được toàn bộ, thì lại càng có nhiều lợi ích bất ngờ.

Không nhịn được, cả hai vội vàng ngồi xuống phiến đá xanh, nín thở chờ Dịch Phong...

Âm thanh của lục huyền cầm cuối cùng cũng bắt đầu du dương.

Ngay khi âm thanh lọt vào tai, hai cường giả Võ Hoàng nhu thuận ngồi trên phiến đá xanh, cả người đột nhiên run lên.

Khúc này và khúc vừa nãy, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Khúc vữa nãy, đưa hồi ức của bọn họ trở về quá khứ, mà một khúc này, dường như đã cho phép họ vượt qua ranh giới của thời gian, trực tiếp đi đến tương lai.

Trên núi cao.

Lý Giai Hân vuốt ve trường cầm, nhìn muôn dân trăm họ, nàng dùng đàn giữ cả thiên hạ!

Giữa bầu trời.

Trường kiếm của Từ Mặc Trúc phá không, hủy diệt sao trời, chém nát vũ trụ.

Nàng, viết ra khúc nhạc hay nhất thiên hạ!

Hắn, chém ra kiếm đứng đầu thiên hạ!

Chỉ trong giây phút này, hai người bọn họ dường như đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.

Thời gian trôi qua...

Không biết từ bao giờ, tiếng lục huyền cầm của Dịch Phong đã dừng lại.

Một lúc lâu sau, hai người mới rời khỏi ý cảnh, trên mặt vẫn tràn đầy suy tư, mà trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu.

Rõ ràng, hai người đã có được rất nhiều lợi ích từ một khúc này.

“Cảm ơn tiên sinh.”

“n tình trong một khúc này của tiên sinh, hai ta nhớ suốt đời!”

Bất chấp dư vị, hai người vội vàng đứng dậy thể hiện sự tôn kính.

“Chỉ là một khúc đơn giản như này, hai vị đã quá khách sáo rồi.” Dịch Phong cười thản nhiên, lần đầu tiên cảm thấy, nhiệm vụ cầm kỳ thư họa này cũng không phải hoàn toàn là làm việc vô bổ.

Chẳng phải đã giúp hắn lập tức thu được hai fans hâm mộ sao?

“Đó có thể chỉ là một khúc đơn giản đối với tiên sinh, nhưng mà với hai chúng ta, nó giống như là ơn mà trời cao ban cho vậy!” Lý Giai Hân cung kính mà nói, trên mặt lộ vẻ chân thành sâu sắc, bởi vì Võ Hoàng đã bước một nửa chân vào Võ Tông như nàng, thật sự đã không có đột phá gì trong nhiều năm qua, vậy mà với một khúc này, lại trực tiếp đột phá bình cảnh.

Cảnh giới của Võ Tông mà bọn họ ngày đêm mong nhớ đã ở trong tầm tay!

“Lý cô cô nói rất đúng, đây đúng là ơn mà trời cao ban cho chúng ta!”