Thiếu niên chỉ là một binh sĩ nho nhỏ bên cạnh tướng quân, lúc này nghe thấy tướng quân gọi mình, sắc mặt ửng đỏ, ngại ngùng bước qua.
"Nào, uống một hớp!" Tướng quân hào phóng đưa vò rượu qua.
"Uống xong rượu này, chúng ta khởi hành về nhà!" Tướng quân nói, trên gương mặt tang thương không khỏi nở nụ cười.
Vừa dứt lời, nhóm người bên cạnh hoan hô, vui vẻ điên cuồng gào to. Không ít ky binh cao tầng cưỡi ngựa cũng hưng phấn bay thẳng lên trời, mừng rỡ xoay quanh.
Thiếu niên cũng nhận vò rượu, chất phác cười theo.
Sau đó ngửa đầu uống cạn một hơi.
"Về nhà!" Tiếng hét hưng phấn của thiếu niên muốn đâm thủng bầu trời.
"Về nhà! !" Đội ngũ của tướng quân lập tức hò hét theo.
"Về nhà! ! !" Cả quân đội cũng hưởng ứng vang lên tiếng thét dài kích động.
Tiếng hò hét xuyên thẳng tầng mây như muốn phá vỡ kết giới của nơi cực hàn trên ngân hà này.
Làn sóng âm thanh khiến mấy người Cẩu Tử trên bầu trời chấn động.
Bọn hắn cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động, rất lâu không lấy lại tinh thần.
Cảnh tượng này khiến Dạ Phong bình thường mở miệng nịnh nọt khoác lác cũng phải nghiêm túc.
Chớp mắt trôi qua không bao lâu, quân đội bên dưới chờ đợi xuất phát, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Tướng quân bay lên cao, giọng nói vang dội cổ vũ sĩ khí.
"Tôn thượng đã nói đánh xong trận chiến này, chúng ta có thể về nhà"
"Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, chúng ta lập tức khởi hành trở về!"
"Chẳng qua trong song cấm vũ trụ này, muốn ra ngoài chúng ta phải xuyên qua cấm địa nghiệp hỏa phía trước!"
Song cấm trụ là chiến trường mà bọn hắn đang ở.
Một nửa là hàn băng trụ cực lạnh, một nửa là nghiệp hỏa trụ cực nóng.
Cấm địa nghiệp hỏa mà tướng quân nói chính là một nơi khác của nghiệp hỏa trụ.
Nghiệp hỏa được xưng là lửa địa ngục.
Dưới cấm địa nghiệp hỏa là tầng đối lưu bức xạ khô nóng mãnh liệt. Trong tầng đối lưu mạnh mẽ sở hữu nguồn năng lượng có thể hủy diệt cả một tinh hệ.
Chẳng qua tầng đối lưu này ngàn vạn năm nay vẫn ổn định, chưa từng bộc phát.
Nhưng... năng lượng tầng đối lưu quá dư thừa thỉnh thoảng sẽ tiết ra một phần năng lượng, với những người như bọn hắn mà nói chính là vùng phát sáng có thể hủy diệt trời đất.
Cũng được gọi là nghiệp hỏa.
Tức là lửa địa ngục.
Muốn xuyên qua cấm địa nghiệp hỏa này... tất cả mọi người đều biết không phải chuyện đơn giản.
Nếu may mắn mãi cho đến đầu cuối của nghiệp hỏa cũng sẽ không gặp được vùng sáng lần nào.
Nếu vận may không tốt, một lần nghiệp hỏa cũng có thể khiến bọn hắn tan thành mây khói.
Nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đều không quan tâm.
Trong lòng trong mắt bọn hắn chỉ có hai chữ - về nhà.
Bọn hắn đã ở chiến trường này chiến đấu ngàn năm rồi? Hay là vạn năm nhỉ?
Chiến tranh đã quá lâu.
Lâu đến mức bọn hắn sắp quên dáng vẻ của cố thổ.
Bản thân bọn hắn cũng chỉ còn lại một ít sau chiến tranh.
Cửu tử khó được nhất sinh.
Nhưng bọn hắn cũng đã sống sót.
So với vô số đồng bào chôn thân nơi chiến trường này, mạng của bọn hắn là được nhặt về.
Sau khi may mắn sống sót còn có cơ hội về nhà, sao không khiến bọn hắn kích động cho được? !
Đừng nói là nghiệp hỏa, cho dù là địa ngục, bọn hắn cũng phải xuyên qual Chỉ vì khi xuyên qua chính là con đường trở về quê hương.
Hàn khí trong hàn băng trụ lạnh đến mức khiến nhóm người khó thi triển tu vi, nhóm người bị đè nén tu vi giờ phút này nhìn về phía tướng quân trên bầu trời với ánh mắt nóng bỏng.
Tướng quân nhìn các tướng sĩ bên dưới.
Hiểu rõ tâm trạng nôn nóng trở về quê hương của bọn hắn.
Sao ông ta lại không như vậy chứ?
Tướng quân liếc mắt nhìn qua, quan sát quân đội bên dưới.
Trong tình trạng tàn tạ tổn thương vẫn không thể ngăn nổi ánh sáng trong ánh mắt bọn hắn.
"Tôn thượng còn nói" Tướng quân chậm rãi lên tiếng, giọng nói hùng hậu vang vọng khắp không gian rộng lớn này: "Ngài sẽ phái người chờ chúng ta ở đầu cuối của nghiệp hỏa cảnh."
"Sau đó, đưa chúng ta về nhà."
Tôn thượng là vô thượng chỉ tôn mà bọn hắn trung thành. Là trung nghĩa mà bọn hắn hướng đến, là tín ngưỡng của bọn hắn, là thần minh bọn hắn không thể khinh nhờn.
Bây giờ nghe thấy tôn thượng chính miệng lên tiếng, tất cả mọi người đều sục sôi.
Mỗi một người đều kích động đến run rẩy.
Đó là ánh sáng của bọn hắn, nơi có ánh sáng chính là phương hướng của bọn hắn!
Cũng là quê hương của bọn hắn.
Vừa dứt lời cả chiến trường điên cuồng gầm lên.
"Xuyên qua nghiệp hỏa cảnh, tôn thượng đưa chúng ta về nhà! ! !"
"Xuyên qua nghiệp hỏa cảnh, tôn thượng đưa chúng ta về nhà! ! !"
"Xuyên qua nghiệp hỏa cảnh, tôn thượng đưa chúng ta về nhà! ! !"
Tiếng gầm sau còn lớn hơn tiếng gầm trước nhấc lên làn gió trong song cấm trụ, đinh tai nhức óc lại kích động vui mừng điên cuồng.
Trên nghiệp hỏa cảnh là một vùng đất đỏ nứt nẻ.
Vết nứt như mạng nhện giăng chằng chịt khắp mảnh đất, rạn nứt thành tấm lưới dường như muốn khóa chặt vạn vật nơi này.