Bên cạnh là tấm bia đá đứng thẳng, chữ khắc trên tấm bia là - "Tổ tiên Phiêu gia Phiêu Vân Sơ."
Góc dưới bên trái cũng khắc hai hàng chữ nhỏ.
Nước tới, chúng ta chờ đợi trong nước.
Lửa đến, chúng ta chờ đợi trong tro tàn.
Lâu Bản Vĩ đứng trước bia đá, yên tĩnh, sắc mặt dường như đang chìm trong hồi ức.
Ánh chiều ta chiếu lên bia mộ, ấm áp như lửa. Giữa lúc hoảng hốt khiến hắn ta nhớ lại trận lửa mười vạn năm trước.
Trận nghiệp hỏa ngút trời giết chết tất cả mọi người.
Cẩu Tử sau lưng nhìn lão đại khác hẳn ngày thường, nhất thời không dám thở mạnh. Chỉ đành thành thật đứng sau lưng Lâu Bản Vĩ, quan sát với vẻ mặt tò mò.
Suy đoán thân phận bộ xương kia.
Trong ánh mắt tò mò của nhóm Cẩu Tử, Lâu Bản Vĩ giơ bàn tay xương xẩu trắng hếu từ trong áo bào đen lên.
Trên tay có treo một vò rượu.
Ngón tay Lâu Bản Vĩ nhúc nhích, trong vò rượu vang lên tiếng nước lách tách.
"Đây là tướng quân quy mà các ngươi thích nhất" Hắn ta khẽ khàng nói.
Vừa mở nắp, hương rượu nồng lập tức bay ra.
Ngay cả mấy người Cẩu Tử sau lưng cũng ngửi đến bắt đầu hưng phấn.
Hắn ta giơ bàn tay xương xẩu trắng hếu đang cầm vò rượu lên, đổ ập xuống, dịch rượu trong trẻo rưới xuống trước bộ xương.
Mùi rượu mạnh mẽ nồng nặc chớp mắt lan tỏa trong không khí.
Gió nổi lên trong mộ, thổi tung áo bào đen rộng lớn của Lâu Bản Vĩ, góc áo bào tung bay.
Cũng thổi bay hương rượu.
Làn gió mang theo mùi rượu lướt qua thanh kiếm lâu đời kia, thổi đến mức thân kiếm nhẹ đung đưa, bay qua mộ phần cuốn bay không ít bùn đất.
Lại thổi khắp mộ chôn kiếm núi đồi hoang dã.
Không biết là do gió quá lớn hay là rượu quá thơm, kiếm trong mộ chôn kiếm bắt đầu chấn động khi làn gió lướt qua.
Vang vọng âm thanh, như oán như nhớ, như khóc như than.
Nhìn mỹ tửu rưới đầy đất, nhóm người Cẩu Tử thật sự không nhịn được tò mò.
Hắn ta nhìn bộ xương kia, lại nhìn mỹ tửu đổ xuống đất.
Không khỏi cẩn thận lên tiếng.
"Lão đại, đây là ai2"
Bị Cầu Tử kéo lại mạch suy nghĩ, Lâu Bản Vĩ khựng lại.
Rồi lại tiếp tục rưới hết mỹ tửu trong tay.
Sau đó buông vò rượu ra.
Tiếng vỡ nát lanh lảnh truyền đến. Vò rượu võ thành vô số mảnh, tung toé trước bia mộ.
Đó là rượu của cố nhân đã xa.
Cũng là vò rượu của cố nhân đã xa.
Ngay sau đó, Lâu Bản Vĩ giơ tay.
Phong cảnh bên cạnh mấy người Cẩu Tử nhanh chóng biến đổi.
Bia mộ và bộ xương kia nháy mắt bị kéo xa, sau đó chỉ thấy đất trời xoay chuyển, mơ hồ có tia lửa lóe ra trước mắt.
Rất nhanh một luồng khô nóng truyền đến.
Ngay sau đó trước mắt là cấm địa nghiệp hỏa đã nứt ra vạn dặm.
Những vết nứt chằng chịt chồng chéo nhau.
Sau đó lại có gió cực hàn thổi qua khiến nhóm Cẩu Tử thấu xương co rúm lại.
Thì ra bên cạnh cấm địa nghiệp hỏa là dòng sông cực hàn vạn dặm quanh năm đóng băng.
Trong chớp mắt, mấy người Cấu Tử đứng trên bầu trời bên trên dòng sông cực hàn, cúi đầu nhìn thế giới băng giá bên dưới.
Trên dòng sông băng này là quân đội Thần Giới lấy trăm triệu chiến sĩ trung thành làm binh, hàng triệu thần ma làm tướng.
Dòng sông băng quanh năm đóng băng khắp vạn dặm, vốn nên là một màu trắng xóa mênh mông vô tận, vốn nên lạnh lẽo óng ánh.
Lúc này lại đỏ rực.
Phóng mắt nhìn qua, trong vạn dặm vậy mà hoàn toàn không thể nhìn thấy chút sắc trắng nào.
Như mạn đà la đỏ rực bên cạnh con đường hoàng tuyền, nhìn thấy khắp núi đồi.
Đó là màu đỏ do máu thấm vào trong nước.
Thi thể tích lũy khiến không khí tanh hôi, hài cốt trôi nổi trên mặt sông.
Hàng ngàn xác chết.
Bất chợt nhìn sang, vậy mà có chút tương tự với khu vực nghiệp hỏa bên cạnh.
Đều là lửa đỏ.
Chỉ mới nhìn thôi đã khiến người ta cảm nhận được sự tàn khốc và bi ai của chiến tranh.
Không còn lại bao nhiêu người nữa.
Mà một vài người còn sót lại kia, lúc này trên gương mặt lại mang theo ý cười không ăn nhập gi với chiến trường.
Trận chiến này bọn hắn thắng lợi.
Cho dù là thắng hiểm, cũng là thắng lợi.
Tôn thượng nói, trận chiến này đánh thắng, bọn hắn sẽ có thể về nhà!
Vô số binh tướng mặc chiến bào xuyên qua bầu trời trên dòng sông băng, chạy đến bẩm báo ý chỉ của tôn thượng.
Tiếng cười và tiếng hoan hô bắt đầu lan tràn khắp dòng sông băng, trong lúc hoảng hốt khiến người ta cảm thấy máu đỏ tràn ngập chói mắt kia, là lụa đỏ chúc mừng mà người nhà quấn lên người khi chờ đợi bọn hắn khải hoàn.
Có người ở chỗ đóng quân sẵn sàng chờ đợi xuất phát.
Một thiếu niên mặc áo giáp bạc vội vàng lướt qua giữa không trung, rất nhanh đã đáp xuống trên mặt băng.
Linh băng quanh năm nơi cực hàn khiến gương mặt hắn ta lạnh đến ửng đỏ, cho dù không ngừng xoa tay hà hơi, nhưng trên gương mặt là vẻ vui mừng hiếm có.
Vừa đáp xuống, tướng quân của hắn ta đã mỉm cười nhìn về phía hắn ta.
"Vân Sơ, mau qua đây uống một hớp tướng quân quy làm ấm người đi!"