Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1296: Đưa các ngươi về nhà




Mấy người Cấu Tử đứng trên cao chỉ nhìn thôi đã cảm thấy nghẹt thở.

Nhưng bên dưới lại có hàng vạn người tu luyện cấp thần ma xuyên qua vùng đất nứt nẻ này.

Đồng thời vẻ mặt ai nấy đều tràn ngập tươi cười.

Người có tu vi cao bay lên, chớp mắt đã thay đổi vị trí.

Người có tu vi thấp, trong không gian nghiệp hỏa bị đè nén không thể sử dụng tu vi, chỉ đành đi từng bước về trước.

Nhưng tốc độ của từng bước chân đó cũng nhanh hơn người bình thường vạn lần.

Sóng nhiệt nóng bỏng ập đến mỗi một người trên hỏa nghiệp cảnh, khiến bọn hắn khó lòng chịu đựng.

Dần dần ngay cả hô hấp cũng trở nên tốn sức.

Sự nóng bỏng của hỏa nghiệp trong cấm địa sẽ thiêu đốt năng lượng trong cơ thể bọn hắn. Ố trong cấm địa càng lâu sẽ hao phí năng lượng càng nhanh.

Không có phân biệt ngày đêm trong song cấm trụ, khiến người ta dần dần quên mất thời gian trôi đi.

Từng bước từng bước, mười thước trăm trượng... quân đội quên đi thời gian dần dần chết lặng.

Bây giờ chỉ còn lại một suy nghĩ chính là tiến về phía trước.

Về nhà.

Chấp niệm đó khiến bọn hắn không chết không thôi.

Chỉ là hỏa nghiệp cảnh quá lớn, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là mấy tháng lại dường như đã qua mấy chục năm.

Dần dà nhóm người yêu ma có tu vi thấp không chịu nổi nữa.

Cơ thể và Inh hồn của bọn hắn đều bị cấm địa thiêu đốt chỉ còn thoi thóp.

Càng đi lại càng khó nhấc chân.

Thậm chí cho đến sau cùng, linh hồn cả người cũng trở nên trong suốt.

Linh hồn hoàn toàn trong suốt chính là sự tử vong của bọn hắn.

Không phải tử vong bình thường mà là tan thành mây khói, biến mất không thể nhập luân hồi.

Linh hồn của một đại hán cụt một tay chính là dần dần trong suốt như vậy.

Đi trong nhóm người, hai chân của hắn ta càng lúc càng cong xuống, bước đi càng lúc càng chậm. Đến cuối cùng, ngã thẳng xuống đất.

Người xung quanh xem xét hắn ta, tràn ngập đau thương lại bất đắc dĩ.

Đến lúc này bọn hắn chẳng những không thể cứu được đồng bào gục ngã, ngay cả chính linh hồn của mình cũng không biết khi nào sẽ tan biến trong song cấm trụ.

Khoảnh khắc cuối cùng linh hồn trong suốt, đại hán cụt một tay dùng một chút năng lượng sau cuối của mình, rút tàn hồn còn sót lại của mình ra khỏi cơ thể.

"Tướng quân, đưa ta... về nhà..."

Sau khi giọng nói như tiếng muỗi kêu của hắn ta vang lên, khẽ phất tay, tàn hồn nhỏ bé gần như trong suốt kia bay về phía trời cao.

Mà khoảnh khắc khi tàn hồn rời khỏi đại hán cụt một tay kia, cơ thể cao lớn cường tráng của hắn ta bỗng ngã ập xuống.

Sau đó dần dần hóa thành hư ảo.

Đến cuối cùng ngay cả tro tàn cũng chẳng còn sót lại.

Trên bầu trời phía trước đội ngũ, tướng quân cưỡi Phi Dực nhìn một ít tàn hồn bay vào lòng bàn tay mình.

Lại nhìn sau lưng.

Sau lưng là quân đội dày đặc.

Quân đội thoi thóp, mệt mỏi, khát vọng, kiên định...

Tướng quân quay đầu, nhìn lại tàn hồn trong lòng bàn tay lần nữa, đau thương khẽ than một tiếng.

Sau đó siết chặt lòng bàn tay.

"Tiếp tục đi về trước" Ông ta ra lệnh.

Lại trôi qua không biết bao lâu, một âm thanh yếu ớt đến cùng cực lại vang lên.

"Tướng quân, đưa ta về nhà..." Lại có một tàn hồn bay vào trong lòng bàn tay tướng quân.

"Tướng quân, nhất định phải... đưa ta về nhà..."

"Tướng quân... đưa ta..."

"Tướng quân..."

Lần lượt từng linh hồn.

Khi linh hồn trắng xóa đang tàn phá gần như trong suốt, mỗi một hồn phách bay qua bầu trời giống như sao băng lại như nắng sớm.

Vô số tàn hồn bay đến chỗ tướng quân, từ xa nhìn qua như một dải ngân hà.

Rộng lớn mênh mông, bi tráng mà thê lương.

Tướng quân cúi đầu, xòe đôi bàn tay, nhìn tàn hồn không ngừng xông vào lòng bàn tay mình, hai mắt đỏ bừng, mím chặt môi không nói.

Nếu nói khi trước ông ta hứng chí khi được về nhà. Vậy thì giờ phút này, về nhà đã là chấp niệm không chết không thôi của ông ta!

Không chết không thôi. Tướng quân thầm nói.

Khó khăn lắm mới đánh thắng trận ở đây.

Suốt mấy ngàn năm.

Ông ta nhất định, nhất định phải đưa các tướng sĩ của mình về nhài Sau khi kiên định, tướng quân ngẩng đầu, siết chặt hai tay, ánh mắt sáng tỏ.

"Tăng tốc hành trình!"

Truyền lệnh, cả đội quân đều tăng tốc tiến trình.

Qua rất lâu, quân đội với con số hàng trăm triệu, chỉ còn lại một nửa.

Nửa còn lại, không phải chết trên chiến trường cũng chết trên đường về nhà.

Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy sơn hỏa chướng ở đầu cuối nghiệp hỏa cảnh kia đều run rẩy.

Không như sự hưng phấn kích động khi trước, bây giờ bọn hắn càng thêm trầm mặc ngóng trông, là cắn răng không nói, là che mặt bật khóc.

Chỉ có tướng quân lộ vẻ khoan khoái đã lâu.

Sơn hỏa chướng là một vùng địa mạch núi cao liên miên. Trong mạch có lửa nhưng không phải chỗ nào cũng có lửa lớn. Chỉ là vài đốm lửa nhỏ.

Chỉ cần đi vòng qua mấy đốm lửa đó xuyên qua sơn hỏa chướng, bọn hắn sẽ ra ngoài!