"Đi thôi!"
Cuối cùng Phiêu Diêu Hồng phất tay, trường kiếm phát ra tiếng vang lướt qua bầu trời, bay lượn ở quảng trường rộng lớn, sau cùng bay vào nơi chôn kiếm, rơi thẳng xuống đất.
"Chư vị, xin hãy bảo trọng!"
Phiêu Diêu Hồng trên đài chắp tay.
Hàng vạn đệ tử bên dưới đồng loạt đứng lên hành lễ, không ít người lóe lên ánh lệ.
"Trịnh bá, bảo trọng"
Phiêu Diêu Hồng lại quay đầu hành lễ với nam tử trung niên bên cạnh.
Vành mắt nam tử trung niên đỏ bừng, thấy Phiêu Diêu Hồng hành lễ, ông ta cũng không nhịn được lén lút lau nước mắt.
Năm đó ông ta tận mắt nhìn thấy gia gia Phiêu Diêu Hồng đơn độc vào nơi chôn kiếm.
Sau đó lại đích thân tiễn phụ thân và mẫu thân của Phiêu Diêu Hồng tại đây.
Bây giờ ông ta lại phải trơ mắt nhìn Phiêu Diêu Hồng bước vào trong đó.
Ông trời sao lại bất công như vậy!
Phiêu gia ta, khi nào mới có thể phá giải lời nguyền!
Trong lòng Phiêu Trịnh phẫn nộ vạn phần, tràn ngập nỗi bất cam cực lớn!
Mọi người trơ mắt nhìn Phiêu Diêu Hồng một thân một mình đi vào nơi chôn kiếm.
Chim hót đơn độc.
Lâ úa tung bay.
Ngoài lối vào, Phiêu Diêu Hồng lấy ngọc giản trong người ra, đọc xong tin tức bên trong, khẽ mỉm cười.
Giải quyết xong tâm sự sau cùng, cuối cùng ngọc giản cũng hóa thành bột phấn.
Quay đầu nhìn lại lưu niệm lần cuối, sau cùng bước vào trong nơi chôn kiếm.
Nơi chôn kiếm đá khô lởm chổm.
Cắm đầy trường kiếm.
Đại diện cho mỗi một tổ tiên Phiêu gia tọa hóa.
Sau khi Phiêu Diêu Hồng đến gần, vạn kiếm vang lên, dường như đang bi phẫn lại thêm một huyết mạch của Phiêu gia phải ra đi.
Phiêu Diêu Hồng đi thẳng đến bên cạnh kiếm của mình, nhắm mắt ngồi xếp bằng...
Rất lâu rất lâu sau.
Nơi chôn kiếm mới trở lại vẻ tĩnh lặng.
Thời gian hai ngày như bóng câu qua khe cửa, vội vã trôi qua.
Mộ chôn kiếm vẫn là mộ chôn kiếm kia.
Cảm giác tĩnh mịch và lạnh lẽo của nơi chôn thây cốt bao trùm mộ chôn kiếm.
Cho dù là hoàng hôn vàng rực trải rộng, cũng không khiến nơi lạnh giá này ấm áp.
Ngược lại thời khắc trước khi màn đêm buông xuống như ánh sáng cuối cùng điên cuồng lan tỏa trước bóng tối, càng hiện rõ vẻ bi thương thảm thiết.
Lối vào mộ chôn kiếm là cổng thờ cột đá xanh cao chót vót. Hai bên cổng thờ, chuông đồng dưới mái hiên cong cong phát ra tiếng vang lanh lảnh trong gió chiều hoàng hôn, âm thanh kỳ ảo của chuông đồng khẽ khàng quanh quẩn trong ánh chiều tà.
Tấm biển bằng gỗ giữa chuông đồng là nét chữ bay bổng như rồng - "Mộ chôn kiếm".
Dưới tấm biển bằng gỗ là một bóng người mặc áo choàng đen.
Dưới áo choàng đen, trong lòng bàn tay ẩn hiện, cầm một vò Tượu.
Lúc này người mặc áo choàng đen ngẩng đầu, hai hốc mắt trống rỗng nhìn dòng chữ kia.
Tà dương sau lưng hắn ta trải đây đất, lan rộng xuống cả vạn bậc thang, giật mình nhìn lại, tựa như khoác lên người hắn ta bộ áo choàng hoàng hôn ấm áp.
Ánh chiều tà thậm chí còn nhuộm lên áo choàng đen đè nén nỗi tĩnh mịch của hắn ta một chút độ ấm.
"Mộ chôn kiếm" Hắn ta khẽ đọc, giọng nói vắng lặng chưa từng có.
"Tính ra thì cũng đã mười vạn năm rồi nhỉ"
Hai bên cột đá xanh là người gác mộ của các đời Phiêu gia. Bọn hắn nhìn người mặc áo choàng đen đột ngột xuất hiện trước mặt, cùng một chó một hồn một rết sau lưng hắn ta, còn chưa kịp phản ứng người mặc áo choàng đen đã cất bước đi qua.
Một bước mấy trượng, nhẹ điểm tiến vào.
Trong chớp mắt người gác mộ lại đứng trước cửa, đôi mắt đột nhiên mờ mịt, dường như đã quên gì đó.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hình như không xảy ra chuyện gì hết.
Những người gác mộ cũng quên mất đã nhìn thấy cái gì.
Cho nên quay đầu, tiếp tục đứng yên tại chỗ, canh gác nơi lạnh lẽo tĩnh mịch này.
Mà một nơi khác, Lâu Bản Vĩ mặc áo choàng đen đã bước vào mộ chôn kiếm.
Lọt vào tầm mắt là thanh kiếm cắm cạnh ngôi mộ.
Dòng chính Phiêu gia, một người một bộ xương. Một bộ xương một kiếm.
Những thanh kiếm kia được hoàng hôn nhuộm sáng, hơi lóe lên ánh vàng. Mỗi một thanh kiếm giống như một cây lúa thẳng tắp trong ngày thu.
Bước chân Lâu Bản Vĩ khựng lại.
Quét mắt nhìn qua.
Là một ruộng lúa rộng lớn mênh mông nhìn không thấy điểm cuối.
Lạnh tanh, vô tận.
Các thế hệ, các con cháu.
Ngón tay móc lấy vò rượu của Lâu Bản Vĩ khẽ nhúc nhích.
Sau đó cơ thể cử động, một bước mấy trượng, nhẹ điểm lướt qua.
Như thể lo sợ tiếng bước chân sẽ làm ồn đến vong linh.
Rất nhanh hắn ta đã đứng trên đài tế sâu nhất trong mộ chôn kiếm.
Trên đài tế là một bộ xương cốt cô độc.
Bên cạnh cắm một thanh kiếm đã loang lổ rỉ sét.
Toàn thân thanh kiếm này toàn là lớp rỉ sét, như một lão già gần đất xa trời.
Lung lay sắp đổ lại kiên cường đứng thẳng không ngã.
Trên thân kiếm loang lổ vết rỉ kia dường như còn có thể nhìn thấy vết máu năm đó nhiễm trên mũi nhọn.