Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1292: Nơi chôn kiếm




"Đại ca bình an vô sự còn có thể trở thành thánh nhân đều là những gì huynh ấy nên có, ta chỉ cảm thấy vui mừng thay đại ca thôi."

"Đúng là đứa trẻ ngoan của Tần gia ta."

Nghe lời nói của Tần Chi Ngư, Tần Lan lộ vẻ an ủi, xoa đầu Tần Chi Ngư với về hiền từ, khẽ khàng nói: "Ngươi yên tâm đi, sau khi đại ca ngươi thành thánh nhân, tài nguyên của hắn ta sẽ chuyển hết cho ngươi hết, gia tộc cũng sẽ dốc hết sức bồi dưỡng ngươi, tranh đoạt cho ngươi tương lai có cơ hội theo kịp bước chân của đại ca."

"Đa tạ lão tổ"

Tần Chi Ngư vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

"Đứa trẻ ngoan, mau đứng lên, lần này các ngươi vất vả rồi." Sau khi Tân Lan dìu Tân Chi Ngư lại chắp tay dời ánh mắt nhìn về phía mọi người, lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người đều được trọng thưởng. Những người gặp nạn sẽ được bồi thường trọng điểm, bất kể có phải con cháu dòng chính của Tần gia hay không, người nhà đời sau cũng sẽ được các đời Tần gia bảo vệ!"

"Đa tạ lão tổ"

Mọi người xôn xao quỳ xuống.

Mà trong lúc Tần gia đắm chìm trong sự vui mừng, tâm trạng Dịch Phong buồn bực chuẩn bị đến Kiếm cốc.

Chính vào lúc này.

Ngọc giản đã lâu không có động tĩnh đột nhiên phát sáng.

Lòng bàn tay cử động, tin tức truyền vào trong đầu.

Là Phiêu Diêu Hồng truyền đến.

"Chào tiên sinh"

"Không biết ngài ở đảo Thiên Độc có thuận lợi không. Chuyện thánh nhân cửu giới gần đây có tiến triển mới, gần đây cửu giới thường xuyên có dị tượng trời đất, kèm theo các loại vân kiếp xuất hiện, nếu không có gì bất ngờ, thánh nhân đã thức tỉnh.

Đồng thời theo tin tình báo chúng ta có được, thánh nhân hẳn là một nữ tử có tên Bạch Hoàng, nàng ta là người cửu giới, hẳn bây giờ đang ở trong liên minh cửu giới."

"Nếu tiên sinh ở đảo Thiên Độc thuận lợi là tốt nhất, còn nếu không thuận lợi, tiên sinh có thể trực tiếp đến cửu giới"

"Ngoài ra lời nguyền trên người ta đã đến cửa ải cuối cùng, truyền tin tức này xong cho tiên sinh, ta sẽ vào nơi chôn kiếm của Kiếm cốc chờ đợi tọa hóa, cho nên tiên sinh không cần đến Kiếm cốc tìm ta nữa"

"Nếu tương lai tiên sinh luyện thành thần công, có thể niệm tình Hồng nhi giúp đỡ Kiếm cốc đôi chút, Hồng nhi cảm kích không thôi"

"Hồng nhỉ chúc tiên sinh phất cờ chiến thắng"

"Vĩnh biệt, tiên sinh"

Đọc xong tin tức trong ngọc giản, cảm xúc Dịch Phong có chút phức tạp.

Cảm khái vạn phần.

Cố tình người muốn chết lại không chết được, người không nên chết lại bị lời nguyền quấn thân, thật đúng là vận mệnh trêu ngươi!

Cả đoạn đường này, tuy Dịch Phong không chết nhưng không thể không thừa nhận Phiêu Diêu Hồng thật sự giúp hắn rất nhiều.

Ít nhất không khiến hắn bay lung tung như con ruồi mất đầu.

"Dịch Phong luôn ghi nhớ tình nghĩa của Hồng tiểu thư, bất kể thế nào nếu Kiếm cốc có chuyện Dịch Phong sẽ không khoanh tay đứng nhìn"

"Ngoài ra Hồng tiểu thư tuyệt đối đừng bỏ cuộc, tâm thái bình tĩnh, nhất định phải tin tưởng chính mình, cô sẽ không có chuyện gì, sẽ ổn thôi."

Tâm trạng Dịch Phong phức tạp hồi âm lại vào ngọc giản.

Nhưng hắn cũng không biết nên nói gì, chỉ đành an ủi như vậy.

Vốn muốn đến Kiếm cốc thăm Phiêu Diêu Hồng, chỉ là nghĩ kỹ lại, lúc này hắn qua đó, trừ việc làm phiền Kiếm cốc ra cũng không còn ích lợi nào khác!

Cất ngọc giản lại, Dịch Phong thở dài một hơi, chuyển hướng đến đảo dịch chuyển, chuẩn bị trở về cửu giới.

Lúc này trong Kiếm cốc.

Hơn vạn đệ tử Kiếm cốc ngồi xếp bằng ở quảng trường, ai nấy sắc mặt nghiêm nghị, yên tĩnh không tiếng động.

Phía trên quảng trường có một nữ tử bạch y đang đứng.

Nàng ta để trần đôi chân, tóc dài tung bay, mặt không tỳ vết, toàn thân tỏa ra linh quang, cả người trên dưới trừ bạch y ra không còn gì khác, tựa như thiên tiên không bị thế tục vấy bẩn.

Sau lưng nàng ta chính là nơi chôn kiếm của Kiếm cốc.

Bên trong không chỉ chôn vùi rất nhiều bảo kiếm, cũng là nơi chôn thây của Phiêu gia.

Mỗi một huyết mạch Phiêu gia, đường về cuối cùng đều ở chỗ này.

Bên cạnh nàng ta còn một nam tử trung niên đang đứng.

Nhưng chỉ mới trung niên mà tóc đã bạc trắng, vành mắt đỏ bừng, tràn ngập bi thương.

Ông ta là cốc chủ Kiếm cốc đương nhiệm, là thúc bá của Phiêu Diêu Hồng, đồng thời cũng là người có tư lịch lâu đời nhất lớn tuổi nhất trong Kiếm cốc hiện nay.

Sở dĩ ông ta có thể sống đến nay chỉ vì ông ta không phải huyết mạch dòng chính Phiêu gia, chỉ là dòng thứ nên sức mạnh lời nguyền yếu hơn rất nhiều.

"Tế kiếm!"

Lúc này, ông ta quát lớn một tiếng.

Trường kiếm đặt trên bàn trước mặt Phiêu Diêu Hồng như có linh tính, phát ra tiếng vang êm tai, dường như đang phát tiết nỗi bất cam của mình.

Phiêu Diêu Hồng lưu luyến vuốt ve nó.

Đây là vật thiếp thân của nàng ta, là vật bản mệnh từ nhỏ phụ thân đã truyền lại cho nàng ta.

Theo quy tắc của Kiếm cốc, chủ nhân chờ đợi tọa hóa, kiếm cũng phải phong ấn lại theo chủ nhân, không còn thấy mặt trời.