Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1288: Đột phá thành thánh




"Đây đây đây... đây là..."

Ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm cái xẻng trước mắt, tiếng nói không còn mạch lạc nữa.

Bởi vì cái xẻng trước mắt cho hắn ta cảm giác rất quen thuộc, là loại quen thuộc đến mức hắn ta nằm mơ cũng mơ thấy.

Chính là cái muôi lớn mà lần trước lão tổ Tần gia triệu kiến Tần Nam đã lấy ra.

Khi đó chỉ nhìn thoáng qua một cái, hình dáng và khí tức ảo diệu tỏa ra từ cái muôi lớn kia đã khắc sâu vào đầu hắn ta.

Mà cái xẻng trước mắt tuy hình dáng thay đổi so với cái muôi, nhưng cảm giác nó mang đến không khác gì lúc Tần Lan lấy cái muôi lớn ra.

trường kiếm run rẩy.

Vạn vật thần phục.

"Đây là thứ Dịch huynh tặng cho ta, sao Dịch huynh lại có cải xẻng như vậy?"

"Phải biết cái muôi lớn lão tổ lấy ra kia là từ tay của vị tiền bối thần bí, lẽ nào Dịch huynh và vị tiền bối kia có quan hệ với nhau?"

Tần Nam kinh hãi trăm mối suy nghĩ không lời giải đáp.

Nhưng mà ngay sau đó.

Trong đầu hắn ta nghĩ đến khả năng nào đó, cả người cứng ngắc, mắt trợn to như mắt bò.

"Dịch huynh, chắc không phải Dịch huynh là... người mà lão tổ đã nói đấy chứ? !"

Nghĩ đến khả năng này, Tần Nam chấn động liên tục lùi về sau, lòng bàn tay vịn vào khoang thuyền sau lưng mới dừng lại được.

Giờ phút này, đầu óc hắn ta trở nên tê dại.

Hắn ta cảm thấy khó tin với suy nghĩ của mình.

Nhưng hắn ta càng nghĩ lại càng phát hiện suy nghĩ đó không hề khó tin.

Ngược lại càng cảm thấy rất có khả năng kia.

Cho nên cứ thế, rất nhiều chỗ khiến Tân Nam khó hiểu và không hợp lý toàn bộ đều trùng khớp.

Ví dụ như Tần Nam vẫn luôn không thể nhìn thấu Dịch Phong, cảm thấy trên người Dịch Phong từ đầu đến cuối đều lộ ra vẻ thần bí, không nhìn ra tu vi của hắn cũng không biết hắn đến từ đâu.

Nếu Dịch Phong thật sự là người kia, hắn ta có thể nhìn ra mới là lạ đấy.

Còn nữa, Tần Nam vẫn luôn nghĩ không thông, tại sao Dịch Phong lại có tâm cảnh mặt không biến sắc như vậy. Biết bản thân ở trong hiểm cảnh lại không chút hoảng loạn, hay tin bản thân thoát hiểm cũng chẳng kinh ngạc mừng rỡ.

Rất rõ ràng người ta không hề coi không gian giam cầm này ra gì.

Nếu đã coi thường thì làm gì còn cách nói rơi vào hiểm cảnh và thoát hiểm được nữa?

"Bây giờ tất cả đã có thể nói thông được rồi"

"Đúng vậy, chuẩn rồi"

Cơ thể Tần Nam run rẩy, lệ nóng tràn mi, lẩm bẩm nói: "Dịch huynh chính là vị tiền bối mà lão tổ bảo ta tìm, là vị tiền bối đã đìu dắt Tần gia đi về phía huy hoàng!"

"Nhất định hắn đã biết chúng ta nửa đường tìm hắn gặp nguy hiểm, cố ý đến cứu chúng ta"

"Đúng rồi, chính là như vậy, bởi vì bây giờ ta nhớ lại, sức mạnh thần bí nuốt chứng tu vi và sức sống kia hình như đã tan biến kể từ khi tiền bối đến"

"Chuyện này cũng giải thích được tại sao không gian lồng giam khiến chúng ta không thoát ra được, cùng với sức mạnh thần bí nuốt chững tu vi và sức sống kia lại đột nhiên biến mất không chút dấu hiệu báo trước."

"Như vậy xem ra cho dù đã qua mười vạn năm, tiền bối không hề quên Tần gia ta! Ngược lại còn âm thầm quan tâm Tần gia chúng ta, trong lúc nguy hiểm cứu chúng ta khỏi biển lửa, trước khi đi còn tặng cho ta vật quý giá như vậy."

Vừa nghĩ đến đây, hai tay Tần Nam cầm cái xẻng, ôm trong lòng đuổi theo phương hướng Dịch Phong rời đi, đuổi đến boong thuyền Dịch Phong bỏ đi đầu gối nặng nề quỳ xuống.

Liên tục dập đầu ba cái.

Nhớ lại khoảng thời gian này bất kính thế nào với Dịch Phong, còn mở miệng một tiếng Dịch huynh dĩ hạ phạm thượng, Tân Nam cảm thấy ảo não không thôi.

Cũng thấy rất hối hận vì đến bây giờ mới nhận ra thân phận Dịch Phong.

Rõ ràng đại ân nhân của Tần gia bọn hắn ở trước mặt, Tân Nam hắn ta lại mù mắt chó không nhận ra, mãi đến khi người ta đi rồi mới biết, khiến hắn ta hoàn toàn không làm tròn lễ nghĩa nên có của một hậu bối và chức trách mà Tần gia phải làm.

"Tiền bối"

"Xin hãy yên tâm, Tần gia ta nhất định sẽ tận trung tận chức, Tần Nam nhất định không khiến ngài thất vọng, ta nhất định sẽ học trù nghệ thật tốt, tương lai khi gặp lại ngài chắc chắn sẽ nấu mỹ thực khiến ngài yêu thích"

Tần Nam truyền ra giọng nói kiên định lại nghiêm túc, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cải xẻng trong tay, tròng mắt lóe lên ánh sáng, yêu thích không buông tay.

Cọ xát!

Chính vào lúc này, cơ thể Tần Nam run lên.

Hắn ta đang ở Chứng Đạo cảnh phát hiện bản thân vậy mà nước chảy thành sông, muốn đột phá ngay lập tức.

"Đây là, ta sắp thành bán thánh sao?"

Tần Nam kích động ngẩng đầu, nhìn khóm mây dày đặc kéo đến bầu trời trên đỉnh đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.

Càng không ngờ sự đột phá của mình lại dẫn đến dị tượng trời đất.

"Đa tạ, đa tạ tiền bối"

Hắn ta kích động lại vội vàng dập đầu mấy cái xuống đất.