Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1287: Lễ nhẹ tình ý nặng




"Chậc chậc chậc chậc, ngươi có thể đừng ầm ÿ nữa được không?"

Dịch Phong thật sự không nhịn nổi nữa, tức giận quát: "Nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa, chẳng phải chỉ ra ngoài thôi sao, ngươi có thể nào đừng nói nữa được không?"

Bây giờ Dịch Phong nhìn Tần Nam rất không thuận mắt.

Mẹ nó cứ la hét không ngừng, sao hắn lại không biết đã ra ngoài rồi?

Quả thật là xát muối vào lồng ngực hắn.

Tiếng mắng của Dịch Phong khiến Tần Nam rụt cổ, cũng không oán trách mà cười hề hề nói: "Dịch huynh, chẳng phải là do ta quá hưng phấn hay sao?"

"Được rồi được rồi, nếu đã thoát hiểm, vậy thì từ đâu đến lại về nơi đó" Dịch Phong nói với vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

+ Ổ? ?

"Dịch huynh không đi cùng ta sao, không đến Tần gia chơi à?"

Tần Nam hỏi.

"Không rảnh"

Dịch Phong mặt không cảm xú, bây giờ hắn đang buồn bực, làm sao còn tâm tư đến đó chơi.

"Như vậy à..."

Sự hưng phấn của Tần Nam lập tức bị dập tắt, trở nên có chút thương cảm.

"Nói thật, ta thật sự luyến tiếc Dịch huynh" Tân Nam cảm khái nói: "Tuy quen biết Dịch huynh không lâu, nhưng nói thế nào chúng ta cũng cùng chung sinh tử."

"Tuy suýt nữa chết ở đây, nhưng khiến ta được lợi không ít. Hơn nữa Dịch huynh có rất nhiều thứ đáng để ta học hỏi, cùng với tâm cảnh xem nhẹ sinh tử của Dịch huynh, cũng đủ để Tân Nam ta kính phục sâu sắc."

"Tóm lại chỉ một câu, sau này nếu Dịch huynh có chỗ nào cần đến Tần Nam, cứ việc lên tiếng"

Tần Nam vỗ vai Dịch Phong chân thành nói.

"Khách sáo rồi."

Sự chân thành của Tần Nam, Dịch Phong có thể cảm nhận được, không khỏi vỗ bả vai Tần Nam, tâm trạng buồn bực cũng tan biến một chút.

Nói tóm lại, tiểu tử này cũng coi như khá tốt.

Nhưng ngay sau đó, Tần Nam lại mò ra một quyển trục.

"Dịch huynh, trước khi từ biệt, ta cũng không có gì tốt để tặng ngươi." Tần Nam đưa quyển trục, nói với vẻ tình nghĩa sâu nặng:

"Quyển trục này là vật giữ mạng mà gia tộc ban cho ta, thời khắc mấu chốt kéo quyển trục có thể hình thành bảo vệ chống lại một đòn tấn công của thánh nhân, mong Dịch huynh nhất định phải nhận lấy."

Đầu Dịch Phong đầy vạch đen.

Hảo tiểu tử.

Vừa rồi còn nói ngươi khá tốt, chớp mắt lại muốn hại ta.

Tất nhiên là biết người biết mặt không biết lòng!

"Nếu đã là vật giữ mạng gia tộc ban cho ngươi, ngươi cứ tự mình giữ dùng đi, ta không cần." Dịch Phong thẳng thừng từ chối.

"Vậy sao được?" Tần Nam không vui nói.

"Sao lại không được?" Dịch Phong liếc hắn ta, tiểu tử này rõ ràng cảm thấy mai rùa trên người mình còn chưa đủ nhiều.

Sau đó, hắn nhìn về cái bàn bên cạnh, nhấc vò rượu lên nói: "Nếu nhất định phải tặng, cứ tặng nửa vò rượu còn chưa uống hết này cho ta đi"

Nội tâm Tần Nam cảm động không thôi, càng kính phục Dịch Phong hơn.

Quyển trục của hắn ta nếu tuồn ra ngoài e rằng sẽ khiến vô số người tranh đến sứt đầu mẻ trán, cho dù lấy ra để lấy vật đổi vật cũng có thể đổi được món đồ có giá trị cực cao.

Nhưng người trước mắt tặng cho hắn mà hắn cũng không cần.

Đây là xem tiền tài như cặn bã đến mức nào?

"Vậy nếu sau này Dịch huynh có chuyện gì cần ta, xin nhất định phải thông báo cho ta biết." Tần Nam không tiện ép buộc nữa mà là chắp tay nói.

Thấy vậy, Dịch Phong thản nhiên mỉm cười, vỗ vai hắn ta.

"Đi thôi đi thôi."

Vừa nói Dịch Phong vừa xoay người rời đi, đồng thời phất tay nói:

"Giúp đỡ thì không cần đâu, nếu có lòng lần sau gặp lại nấu cho ta vài món ngon nếm thử là được"

"Còn nữa để lại cái xẻng trong nhà bếp cho ngươi, ngươi dùng có lẽ thuận tay hơn, dù sao cái xẻng ban đầu của ngươi quả thật là phản nhân loại..."

Nói rồi Dịch Phong ngồi lên lưng Mạn Mạn, chậm rãi rời đi.

"Dịch huynh, bảo trọng!"

Nhìn bóng lưng rời đi của Dịch Phong, Tân Nam chắp hai tay nói.

"Lần này sống sót sau cái chết, vẫn phải về Tần gia báo bình an trước."

Tần Nam mỉm cười thản nhiên, phất tay, con thuyền khổng lồ cưỡi gió lướt sóng, cờ đỏ tung bay phấp phới...

Nhớ lại lời nói của Dịch Phong, Tần Nam mỉm cười bước vào khoang thuyền.

Khoang thuyền này là chỗ hai huynh muội hắn ta dùng để nấu mỹ thực, bên trong có đủ các loại dụng cụ bếp núc và nguyên liệu.

Mà trong cái nồi lớn kia, đột nhiên xuất hiện một cái xẻng mới.

"Cái xẻng này của Dịch huynh thực ra không có tác dụng gì với l)

ta.

"Dù sao xẻng của ta là dùng nguyên liệu đỉnh cao, do đại sư luyện khí giỏi nhất Thiên Vực tạo ra, dùng nó còn thuận tay hơn so với thanh kiếm trong tay ta, đã sớm là một trong những vật bổn mệnh của ta"

"Nhưng bất kể thế nào, đây cũng là tâm ý của Dịch Phong, lễ nhẹ tình ý nặng, ta sẽ bảo quản thật tốt."

Nói rồi Tân Nam tùy ý nhìn qua cái xẻng mà Dịch Phong tặng, chuẩn bị cất giữ đàng hoàng.

Nhưng cái liếc mắt này.

Lại khiến hắn ta ngơ ngác đứng tại chỗ.

Đồng tử nở rộng, trợn to mắt, vẻ mặt khó tin, cả người kịch liệt run rẩy.