Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 127: Nhiệm vụ mới của hệ thống?




“Thời gian trôi nhanh, trôi nhanh chút nào!”

Bàn tay của Dịch Phong khẽ chạm vào dây đàn, tiếng đàn du dương vang khắp núi rừng.

Vào lúc này, âm thanh hệ thống đã mất từ lâu bỗng nhiên vang lên trong đầu Dịch Phong.

“Tinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ mới.”

“Hả?”

Dịch Phong đột nhiên đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong, chờ đợi, có phải hệ thống này tìm thấy lương tâm rồi hay không, chuẩn bị một vài thứ cho hắn, giúp hắn có thể trở thành người tu luyện, nếu không làm được, để hắn trở thành thần hào dị giới cũng được!

“Nội dung nhiệm vụ: Luyện cầm, kỳ, thư, họa tới cảnh sánh vai cùng thần!”

“Phần thưởng: Một thú cưỡi.”

“Khốn kiếp!”

Sau khi nghe thấy âm thanh của hệ thống, hy vọng của Dịch Phong lại tan vỡ, nhất thời lại chửi bậy.

Vốn tưởng rằng là chuyện tốt, kết quả lại là nhiệm vụ tạp nham chó má này.

Nếu ngươi nói, biết dùng chút còn được, lấy luyện quyền đả thiết làm ví dụ, muốn hắn nuôi sống bản thân cũng khó. Khó khăn lắm mới “phất nhanh” được cũng là hắn dựa vào bản lĩnh hơn người của mình, tự viết được sách, chẳng có cái quái gì liên quan đến hệ thống hết.

Nhưng mà, cái này cũng được thôi, tốt xấu gì thì mấy thứ như đả thiết, ít nhất cũng không để hắn đói chết mấy năm nay.

Nhưng cầm kỳ thư họa chết giẫm này, hắn thật sự không thể nghĩ ra nổi chúng có tác dụng gì.

Chẳng lẽ là dùng để vun đắp tình cảm?

Tất nhiên, thứ hắn muốn bóc phốt nhất chính là phần thưởng nhiệm vụ!

Hắn vẫn còn nhớ, lúc đầu hệ thống đã đưa ra một nhiệm vụ, để hắn kinh doanh võ quán, nói là sẽ thưởng cho hắn một siêu cao thủ.

Lúc ấy, hắn chờ đợi điều đó, tưởng rằng đỉnh cao của cuộc đời sắp ập đến, nhưng thực tế lại đem đến cho hắn bất ngờ gì đây?

Nói là siêu cao thủ, nhưng lại là một cái sọ vỡ, không có sinh khí!

Hắn thừa nhận, trông rất đáng sợ, nhưng mà ngoài được cái hay gây chuyện ra thì cũng chẳng dùng được vào việc gì nữa.

Cho nên thú cưỡi?

Ha ha...

“Ta thèm vào!”

Dịch Phong căm giận nói một câu, hắn không tin cái hệ thống nát này thật sự có thể thưởng cho hắn một thú cưỡi tốt gì đó, có lẽ lại là tìm cách chơi khăm hắn.

Cho nên nhiệm vụ này, hắn mới lười hoàn thành.

Dưới sự tức giận, Dịch Phong đá bay lục huyền cầm đang cầm trong tay, nhìn thấy là tức.

Nhưng hắn vừa đá bay xong, âm thanh của hệ thống lại truyền tới.

“Nhiệm vụ thất bại, trừng phạt: Thu hồi võ quán, thứ đó không còn thuộc về ký chủ!”

“Gì cơ?”

Sắc mặt Dịch Phong lập tức đen lại, lửa giận sắp bộc phát.

Tuy rằng, những kỹ năng đó vô dụng, nhưng võ quán này là nhà của hắn, cho dù hiện tại có tiền, hoàn toàn có thể mua nhà khác, nhưng tình cảm và cảm giác thân thuộc những năm này cũng không thể mua được.

“Ngươi thật nhẫn tâm!”

Dịch Phong miệng chửi mát, nhưng lại nhặt lục huyền cầm về, đùng đùng mà đàn bài “Đông Phong Phá”.

“Ai đang dùng đàn tỳ bà khảy một bản Đông Phong Phá....”

Vừa gảy lục huyền cầm vừa ngâm nga bài hát kinh điển của kiếp trước, bề ngoài có vẻ là dùng để giải tỏa nỗi buồn trong lòng, nhưng thật ra là Dịch Phong đã chịu thua sự “áp bức” của hệ thống...

“Nếu Nhân Hảo xảy ra chút bất trắc gì, thì Ngự Kiếm tông các ngươi không xong với Lý gia ta đâu.” Lúc này, hai luồng ánh sáng kèm theo khí tức mạnh mẽ lướt về phía ngọn núi.

Nghe vậy, vẻ mặt Từ Mặc Trúc khó coi.

Vốn dĩ lên núi để hoàn thành một việc nhỏ, nhưng không ngờ đồ nhi Lý Nhân Hảo của hắn lại gặp phải chuyện kỳ quái như vậy.

Mà đúng lúc, cô cô của Lý Nhân Hảo, Lý Giai Hân đã đến Ngự Kiếm tông để thăm Lý Nhân Hảo, nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Chỉ là, mặc dù Lý Giai Hân nói như thế, nhưng Từ Mặc Trúc lại chẳng nổi nóng chút nào, ai bảo Lý gia được xếp vào ba thế gia đứng đầu cả Nam Sa cơ chứ.

“Chỉ là, theo tin tức của Nhân Hảo thì trong núi này có yêu thú tung hoành, nhưng mà dọc đường tới đây, ngoại trừ một vài tiểu yêu, chỉ có con rết trong tay là mạnh nhất.” Lý Giai Hân vừa nói vừa quan sát xung quanh: “Nhưng mà con rết này lại rất tức cười, nhìn thấy hai ta vậy mà lại có thể giả chết, thôi được, mang nó về, coi như là một vị dược liệu vô giá!”

“Đúng vậy, may mà ‘biến cố’ này cũng coi như là một chuyện tốt đối với Nhân Hảo.”

Từ Mặc Trúc thở dài nói, tất nhiên, hắn cũng chẳng có hứng thú gì với con rết cả, trong lòng chỉ có tràn ngập lo lắng, Lý Nhân Hảo là đệ tử của hắn, lại là đại sư tỷ của Ngự Kiếm tông, hơn nữa còn là người của Lý gia, cho nên thật sự là không thể xảy ra chút bất trắc gì.

“Cũng mong là như vậy!”

Hai người cùng quan sát động tĩnh dưới núi, liên tục lướt qua.

“Hả?”

“Đó là...”

Nhưng vào lúc này, Lý Giai Hân đang bay trong không trung, đột nhiên giảm tốc độ, cuối cùng là dừng lại.

Nghe vậy, Từ Mặc Trúc cũng nhìn sang, sau đó hai mắt trợn to, bởi vì tâm trạng của mình, hắn cũng không khỏi nói lắp.

“Đó, đó... đó là hơn một trăm Yêu Linh, hơn mười xác Yêu Vương?”

“Đúng vậy!”

Lý Giai Hân cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, trong vô thức, miệng cũng hít vào một hơi lạnh.

Bạo tay như này, quả thật là rất khủng bố.

Dù sao, nếu tập hợp một đội hình như vậy, cho dù là Võ Hoàng như nàng, e rằng cũng không làm được.

Hơn nữa, từ trước đến nay, yêu thú rất đoàn kết, làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc phải tổ ong vò vẽ sao.