Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 126: Mau đi cứu Yêu Hoàng




“Vân Lộ Hoa này thật không dễ tìm!”

Dịch Phong uống canh rắn, ăn thịt chim ưng, xúc động nhìn những ngọn núi trập trùng.

Sau khi ăn uống no nê, thấy trời còn chưa tối, định đến vùng núi gần đó tìm thử xem sao, dù sao hắn cũng có thời gian, nhưng Chung Thanh có lẽ không đợi được lâu như vậy!

Vì vậy, Dịch Phong nhặt chiếc xẻng nhỏ lên và chuẩn bị xuất phát.

Mới vừa đi được hai bước, Dịch Phong cân thử con rùa già trên tay, xoay người, treo nó lên trên cây.

Con rùa già này nặng tận mấy ký, mang theo cũng chẳng để làm gì, dù sao thì hắn cũng sẽ quay lại đây khi trời tối, tạm thời treo trên cây cũng không có ai lấy.

“Có chuyện gì vậy?”

Trong rừng cây, nữ tử Ngự Kiếm Tông kinh ngạc nhìn xung quanh, nàng đột nhiên phát hiện ra tất cả yêu thú trong rừng đều tập trung về một hướng.

Mà đây cũng chính là hướng nơi mà nàng muốn đến.

Đồng nghĩa với vị trí của Dịch Phong!

“Tuy rằng không biết lý do của đám yêu thú này, nhưng e rằng lần này ngươi sẽ không gặp may mắn như vậy…”

Nữ tử khẽ thở dài.

Nhưng cũng chẳng làm gì được, dù sao thì ai cũng có số mệnh riêng, vận may không phải lúc nào cũng chỉ chăm lo cho một người duy nhất.

Cũng may là, đám yêu thú kia đều tập trung hết về hướng đó, điều này khiến nàng cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.

“Nhưng mà, giờ mình đi luôn hay là chờ người của tông môn đến nhỉ!”

Nữ tử hơi suy nghĩ, vốn định rời đi, nhưng một ngày trước, nàng đã dùng bí pháp thông báo cho tông trung về những gì đã xảy ra ở đây. Với thân phận của nàng, Ngự Kiếm tông không thể nào không phái người đến.

Mặc dù bây giờ là thời điểm tốt nhất cho nàng rời núi, để đảm bảo an toàn, nhưng nàng vẫn định chờ người của Ngự Kiếm tông đến rồi mới tính.

Ngay vào lúc này, Báo Vương dẫn theo một đám từ yêu linh đến đại yêu, đã chạy đến bên cạnh khe suối.

Tuy nhiên, sau khi đến con suối, ngoại trừ một nhúm lông chim ưng và xác của chúng yêu lúc nãy, không tìm thấy dấu vết của Dịch Phong.

“Người đâu?” Báo Vương hét lớn.

Những tên yêu khác cũng dùng đôi mắt sắc bén quét quanh tứ phía, chúng không muốn chạy đến rồi mà lại hụt mất, nếu không thì sẽ phụ lòng Dạ Phong Rết Yêu đã dùng ba cái chân để đánh đổi lấy tin tình báo.

“Nhìn kìa!”

Ngay khi bọn chúng không tìm thấy Dịch Phong, Trư Vương đột nhiên kêu lên.

Nghe vậy, chúng yêu nhao nhao hướng mắt nhìn sang.

Cạnh khe suối, trên thân cây bên tảng đá xanh, có một con rùa già đang bị treo bằng dây rơm… Đó chẳng phải là Bác Cổ Yêu Hoàng mà bọn chúng ngày đêm mong nhớ hay sao?

Đường đường là Yêu Hoàng mà lại bị treo lên trên cây như thế này, chúng yêu suýt nữa trợn tròng, khí huyết xộc thẳng lên đầu.

“Nghe lệnh của ta, cứu Yêu Hoàng!”

“Trời sắp tối rồi!”

Dịch Phong dạo qua một vòng rừng cây xung quanh đó, vẫn như trước, không nhìn thấy dấu vết của Vân Lộ Hoa, nhìn thấy trời sắp tối, chỉ có thể miễn cưỡng quay về trại.

“Con mẹ nó?”

Nhưng vừa mới trở về trại, khi hắn ngẩng đầu lên, nhất thời sợ ngây người!

Giờ phút này, ở xung quanh trại của hắn, tràn ngập xác của các loại dã thú, báo gì đó, lợn rừng, sói, loại nào cũng có...

“Không phải chứ?”

“Ta đâu có điều chế ra độc dược siêu cấp gì đâu, thật sự ta chỉ điều chế ra hùng hoàng thôi mà!”

Nhìn trạng thái chết của những động vật này, lại nhớ đến con rắn và con chin ưng đã chết trước đó, Dịch Phong có thể đoán được, nguyên nhân tử vong của những dã thú này, rất có thể là do thuốc bột mà hắn rắc!

“Tội lỗi tội lỗi!”

Dịch Phong không khỏi bĩu môi, vội vàng ném lọ thuốc trong tay đi, vì sợ nó có thể nhiễm độc vào người, rồi dùng nước rửa sạch lớp bột trắng trên mặt đất, sau đó trở về trại với cảm giác an toàn.

“Nhưng mà, những món ăn bằng thịt chim muông thú rừng cũng là đồ tốt hiếm có được!”

Dịch Phong không cẩn thận giết chết nhiều dã thú như vậy, tuy rằng điều đó khiến hắn có cảm giác tội lỗi, nhưng mà nghĩ tới thịt của chúng nó, Dịch Phong lại không khỏi ứa nước miếng.

Phải biết rằng, ở thế giới này đồ ăn ngon khó kiếm như nào.

Trước lấy võ tu làm ví dụ, tâm trí của bọn họ đều dành cho việc tu luyện, từ trước tới nay, ham muốn ăn uống không quá lớn. Mà người phàm ở tầng lớp khác, đều chỉ suy nghĩ đến duy trì kế sinh nhai như thế nào, chứ không để tâm đến việc ăn uống mấy, chỉ cần có thể đỡ đói là được, thậm chí ngươi vứt cho hắn một cái móng heo, hắn cũng không biết làm như thế nào.

Cho nên, đồ ăn tại thế giới này là thứ rất xa xỉ, đây cũng là lý do, tại sao một tô mì bò có giá một đồng vàng.

Bởi vậy, giờ phút này, xác của những động vật này trong mắt hắn, chính là từng bàn từng bàn thịt heo kho, thịt báo nguội, chó sói nướng nguyên con...

Chỉ là, mặc dù ý tưởng hay, nhưng muốn mang nhiều thứ như vậy xuống núi thì lại trở thành một vấn đề.

“Con mẹ nó, đúng là núi vàng đợi mình về hốt mà...”

“Chết tiệt!”

Dịch Phong hung dữ, chửi rủa một câu, ngồi lại trên phiến đá xanh với vẻ mặt cạn lời, chán nản, lấy lục huyền cầm ra.