Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 128: Ta thật sự chỉ là một phàm nhân




Nàng tự hỏi, có lẽ nàng cũng có thể giết chết nhiều Yêu Linh và Yêu Vương như vậy, nhưng mà cũng không to gan tới mức làm điều đó.

“Chẳng trách, không thấy Yêu Vương và Yêu Linh trong núi này, hóa ra là đều chết ở nơi này.” Từ Mặc Trúc bình tĩnh trở lại, nói trong khiếp sợ: “Chỉ là, bạo tay như vậy, rốt cuộc là ai gây ra.”

“Hẳn chính là hắn.”

Lý Giai Hân sắc bén nhìn Dịch Phong, người bị bao quanh bởi rất nhiều xác chết.

“Hắn?”

Từ Mặc Trúc cau mày, nói: “Nhưng hắn không có khí tức, thoạt nhìn, giống như người phàm!”

“Điều này cũng chưa chắc.” Lý Giai Hân lắc đầu nói: “Bị bao quanh bởi nhiều xác yêu thú như vậy, chẳng lẽ phàm nhân không sợ sao, có thể là người tu luyện công pháp đặc biệt, nên không nhìn rõ tu vi của người này.”

“Vậy cũng đúng.”

Từ Mặc Trúc gật đầu, nếu thật sự là phàm nhân, vậy chuyện này quá không hợp lý.

“Người này hẳn cũng là Võ Hoàng, đi thôi, tới chào hỏi, nhân tiện hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lý Giai Hân nói rồi nhanh lướt đi.

Từ Mặc Trúc gật đầu, đồng thời đi theo.

“Tinh, chúc mừng kí chủ đã luyện đàn tới mức xuất thần nhập hóa.”

Nghe âm thanh này của hệ thống, lòng Dịch Phong không hề gợn sóng, dù sao hắn còn lâu mới có thể sánh vai cùng thần.

Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, Dịch Phong biết, đại khái những thứ này được chia thành bảy cảnh giới đó là: cái nhìn đầu tiên, có chút thành tựu, tôi luyện thành thạo, xuất thần nhập hóa, tuyệt thế vô song, trở về nguyên trạng, sánh vai cùng thần.

Hắn muốn luyện tất cả cầm kỳ thư họa tới sánh vai cùng thần, ít nhất cũng cần thời gian vài tháng.

Hơn nữa, hắn cũng may mắn, có lẽ là do trước kia hay chơi lục huyền cầm, chưa đàn được mấy bài mà kỹ thuật chơi đàn đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, trái lại như vậy có thể giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian.

“Luyện đi luyện lại thôi!”

“Dù sao cũng đang nhàm chán.”

Dịch Phong nghỉ ngơi một lát, rồi lại cầm lục huyền cầm, đầu tiên là muốn luyện tập những thứ này thật nhanh, để hệ thống nát này bỏ việc thu hồi võ quán của hắn.

Hai là, lúc này Dịch Phong thật sự đang cảm thấy rất buồn chán.

Nhưng mà, khi giai điệu vang lên, Lý Giai Hân, người đang lao về phía Dịch Phong, toàn thân run lên, ngay lập tức, dừng lại tại chỗ.

“Người này đang chơi cái gì, đàn sao?”

Từ Mặc Trúc ở bên cạnh thấy thế, không khỏi thốt ra giọng nói đầy vẻ nghi ngờ.

“Câm miệng.”

Nhưng mà, hắn lại bị Lý Giai Hân lạnh lùng, quát mắng.

Vẻ mặt của Từ Mặc Trúc có chút khó coi, dù gì hắn cũng là Võ Hoàng, sao có thể quát mắng không nể mặt như vậy, thật sự là khiến người không chịu nổi, vừa định phản bác, lại phát hiện Lý Giai Hân bị xao động mà nhắm hai mắt lại.

Ngay khi hắn đang bối rối, giọng của Lý Giai Hân lại truyền tới.

“Ta không phải là cố ý quát mắng, dạy bảo ngươi, ngươi chỉ cần tĩnh tâm nghe khúc này, thì sẽ hiểu được, vì sao ta lại như thế.”

Từ Mặc Trúc cau mày, không cho là đúng.

Nhưng mà, hắn vẫn làm theo, mà sau khi hắn tĩnh tâm, vẻ mặt tùy ý của hắn lập tức thay đổi, lộ ra vẻ khiếp sợ vô cùng.

“Đây là...”

“Trong tiếng đàn này, rõ ràng ẩn chứa đàn ý mạnh mẽ?”

Từ Mặc Trúc nói với vẻ mặt khiếp sợ, rốt cuộc, hắn cũng hiểu được vì sao Lý Giai Hân căng thẳng như thế!

Sau khi biết trong tiếng đàn này ẩn chứa đàn ý, không cần Lý Giai Hân nói thêm hắn cũng thức thời ngậm miệng, tĩnh tâm cảm thụ ý cảnh được truyền ra từ trong tiếng đàn.

Tiếng đàn ngân dài.

Quá dễ nghe.

Ý cảnh trong đó lập tức kéo Từ Mặc Trúc nhớ lại hồi ức thật lâu trước đây.

Trước đó không lâu, Từ Mặc Trúc từng giơ kiếm lên trời truyền ra tuyên bố ở Ngự Kiếm tông, dù chỉ là một tiểu thiếu niên xuất thân nghèo hèn, nhưng hắn vẫn cứ tưởng tượng về một ngày nào đó có thể trở thành võ tu.

Bị chối từ, bị thương, hay mỗi khi không chống đỡ được, hắn lại quay về căn nhà đổ nát thì lúc nào cũng sẽ có cơm nóng, canh nóng, có một bà lão tốt bụng sẽ giúp hắn khâu vá quần áo, giặt giày tới mức trông chúng như mới vậy.

“Mặc Trúc, ta tin ngươi là người giỏi nhất!”

Những lời nói trước đây văng vẳng bên tai hắn, là bóng lưng dần dần còng xuống, là nụ cười nhân hậu và sự quan tâm dịu dàng ấy, là người mẹ già của hắn...

Thời gian thấm thoát, năm tháng trôi qua.

Hơn một nghìn năm trôi qua mà không hề hay biết, Từ Mặc Trúc mới phát hiện, giọng nói kia, không biết đã mờ nhạt bao nhiêu năm trước rồi.

Lời dặn dò ôn nhu cũng đã lâu không xuất hiện trong đầu...

Mà thiếu niên một thời còn non nớt, rốt cuộc, cũng dần lớn lên, trở thành một thế hệ vĩ đại.

Nhưng nàng.

Đã không còn.

“Mẹ.”

Vô tình, tiếng đàn đã dừng lại, mà Từ Mặc Trúc vẫn còn chìm đắm trong hồi ức một hồi lâu, đường đường là đại trưởng lão của Ngự Kiếm tông, giờ phút này, mắt đã rưng rưng.

“Xem ra, chính là mắt chó của chúng ta xem thường người ta rồi.” Mà lúc này, Lý Giai Hân bên cạnh, cũng truyền tới giọng nói nhẹ nhàng: “Vị này nào phải là Võ Hoàng gì đó, chỉ dựa vào đàn ý này, chí ít cũng phải là Võ Tôn!”

Trong khi nói, Lý Giai Hân cũng cúi đầu lau khóe mắt.

Hóa ra, hai mắt nàng đã đỏ hoe từ lúc nào, càng không biết, tiếng đàn này đã chạm đến hồi ức nào trong lòng nàng.