Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1263: Ngọc diện vô song Trương Chi Sơn




"Thì ra là hai vị nghĩa sĩ, trùng hợp quá."

Lúc này Dạ Kiêu bày ra tư thế quyến rũ đi về phía mấy người bọn hắn.

"Ừm"

Phó Nam Thiên gật đầu.

"Đúng vậy, trùng hợp quá"

Dịch Phong cũng gật đầu theo, tuy nhớ lại chuyện ngày đó có chút xấu hổ, nhưng nghĩ kỹ lại cũng chẳng có gì to tát, trước mặt người khác hơn nữa còn ở dã ngoại, lẽ nào nữ nhân này còn có thể làm gì được hắn.

"Hai vị nghĩa sĩ đang làm gì vậy?" Dạ Kiêu nhìn rùa biển nhỏ trong tay Dịch Phong hỏi.

"À, nhàm chán nhặt được con rùa biển nhỏ này, thấy nó hình như đang thoi thóp nên định cứu nó" Dịch Phong tùy ý cười nói: "Dù sao động vật nhỏ đáng yêu như thế, chết rồi đáng tiếc biết mấy."

"Dịch công tử thích động vật nhỏ?"

Dạ Kiêu như có điều suy nghĩ hỏi.

"Thứ này người bình thường đều sẽ thích mà." Dịch Phong mỉm cười, không nhịn được đánh giá Dạ Kiêu từ trên xuống dưới.

Cách ăn mặc của nữ nhân này...

Hắn không nhịn được hỏi: "Dạ đảo chủ vừa mới thức dậy sao?"

"Sao Dịch công tử lại hỏi như thế?"

Dạ Kiêu hồi.

"g, không có gì, chỉ là cảm thấy có hơi, có hơi gợi cảm."

Dịch Phong xoa mũi đáp.

Trong lòng càng thêm xác định nữ nhân này là nữ hải vương.

Nếu không ai lại mặc y phục mỏng manh chạy ra ngoài dạo phố giữa ban ngày như vậy?

Mẹ nó còn mang vớ lụa đen khắp chân, muốn dụ dỗ ai đây?

Có lẽ không chỉ là nữ hải vương, còn là nữ hải vương ăn chơi rất hào hứng nữa.

Điều này khiến Dịch Phong không khỏi ảo não, nếu sớm biết vị này là nữ hải vương, hôm đó nhất định sẽ không dùng cách thức thế kia để tìm chết.

Quả thật là đưa dê vào miệng cọp.

"Gợi cảm?"

Dạ Kiêu nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhướng lên.

Trong lòng dâng lên chút vui vẻ.

Đây là nhận được sự tán đồng của Dịch công tử rồi sao?

Không nhịn được, nàng ta cong môi, dùng ánh mắt khác thường nhìn Trương Chi Sơn bên cạnh.

Không ngờ phế vật này cũng có ích.

Trương Chỉ Sơn đang dùng dáng vẻ trư ca, cúi đầu lén lút đánh giá Dạ Kiêu, nhìn thấy ánh mắt Dạ Kiêu dời đến đây lập tức giật mình.

Đây, đây là ánh mắt gì?

"Các vị trò chuyện đi, còn có việc đi trước đây."

Dạ Kiêu thản nhiên nói một tiếng bèn đạp không rời đi.

"Không đúng,"

Phó Nam Thiên bĩu môi nói.

"Sao lại không đúng?" Dịch Phong hỏi.

"Không biết, luôn cảm thấy có chút kì lạ"

Dịch Phong: "....."

Lại là một ngày khác.

Ngoài cửa phòng Dịch Phong, Trương Chi Sơn đứng đó với về mất kiên nhẫn.

Hết cách rồi, ai bảo ông già của hắn ta đã ra tử lệnh.

"Hừ, nghĩ đến bổn công tử có thân phận gì, vậy mà phải ở lại đây đợi lệnh"

"Mau chóng độc chết hai người bọn hắn rồi giải phóng cho bổn công tử."

Trương Chỉ Sơn hùng hổ mắng.

Chính vào lúc này hắn ta dường như nhìn thấy gì đó, tròng mắt lập tức dựng thẳng.

Sau đó bèn trông thấy một nữ tử bạch y như tuyết, ba ngàn sợi tóc tơ xõa sau vai, chân ngọc để trần đạp không mà đến, dáng vẻ nhẹ nhàng bay bổng như trích tiên hạ phàm, không dính khói lửa nhân gian, đẹp hơn vạn vật.

Chuyện này khiến Trương Chi Sơn suýt nữa rớt nước miếng.

Sau đó chân ngọc nàng ta đáp xuống, dừng lại cách đó không xa, đi thẳng về phía Trương Chỉ Sơn.

Người đến không phải ai khác, chính là Dạ Kiêu.

Trương Chỉ Sơn không ngờ nữ ma đầu Dạ Kiêu còn có một mặt như vậy, sự chênh lệch mãnh liệt mang đến rung động trong nội tâm hắn ta, khiến hắn ta không nhịn được nuốt nước miếng.

Mãi cho đến khi Dạ Kiêu lại gần, hắn ta mới lấy lại tinh thần cung kính nói: "Gặp qua đại nhân"

Ánh mắt Dạ Kiêu lơ đãng nhìn cửa viện cách Trương Chỉ Sơn không xa, vừa muốn rời đi lại không nhịn được hỏi Trương Chỉ Sơn: "Ta đẹp không?"

"Đẹp lắm"

Trương Chi Sơn nuốt nước miếng, chân thành đáp.

Đối với câu trả lời này, Dạ Kiêu rất vừa ý, hiếm khi nở nụ cười với Trương Chỉ Sơn, sau đó quay đầu bỏ đi.

Chẳng qua khi rời đi, khóe mắt lại lộ ra vẻ mất mát khó che giấu, vậy mà không gặp được Dịch Phong...

Nhìn thấy bóng lưng Dạ Kiêu rời đi, Trương Chỉ Sơn vỗ mặt mình, có chút ngây dại.

Dạ Kiêu vậy mà lại cười với hắn ta, có ý gì thế?

Ngay sau đó.

Dường như Trương Chỉ Sơn nghĩ đến gì đó, tròng mắt lập tức trợn to.

Dạ Kiêu đại nhân nàng ta, chắc nàng ta sẽ không...

Chắc sẽ không nhìn trúng ta rồi đấy chứ?

Vừa nghĩ đến đây, Trương Chi Sơn càng cảm thấy rất giống.

Nếu không tại sao hôm đó nàng ta lại ngăn mình chứ không phải người khác, hỏi nam nhân thích nữ nhân ăn mặc trang điểm như thế nào?

Hơn nữa sau khi hỏi xong, buổi chiều đã mặc đồ hắn ta thích đi đến bờ biển, xuất hiện trước mặt hắn ta.

Còn có lúc ở bờ biển, ánh mắt nàng ta nhìn mình khi rời đi...

Lúc đó không biết ánh mắt kia có ý gì, nhưng kẻ chơi đùa vô số nữ nhân như hắn ta lúc này nhớ lại, rõ ràng đó là ánh mắt mang theo tình ý.