Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1262: Người nghiêm túc sao (2)




"Nhiều chuyện"

Một luồng khí ập đến, nặng nề quất lên mặt Trương Chỉ Sơn.

Trương Chỉ Sơn lập tức bị đánh trở về nguyên hình, run rẩy quỳ dưới đất, ra sức xin tha.

"Chuyện hôm nay nếu có người thứ hai biết, cha ngươi cũng không giữ được ngươi đâu."

"Vâng vâng vâng"

Trương Chỉ Sơn quỳ dưới đất gật đầu như gà mổ thóc, sau khi hoảng sợ rất lâu mới dám ngẩng đầu, phát hiện Dạ Kiêu đã sớm biến mất không thấy đâu.

Lúc này Trương Chi Sơn mới mềm oặt ngồi dưới đất với vẻ sợ hãi.

Trong lòng cũng nghi ngờ không thôi, nữ ma đầu Dạ Kiêu này đang yên đang lành hỏi hắn ta mấy thứ đó làm gì, thật sự khiến người ta trăm mối suy nghĩ không lời giải đáp.

Trương Chỉ Sơn rời đi với vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, sau đó đi tìm phụ thân hắn ta.

Muốn thương lượng với Trương Sùng, liệu có thể cho hắn ta rời khỏi đảo Thiên Độc hay không.

Nhưng vừa vào đã bị đuổi ra.

"Tiểu tử thối, ngươi chạy đến đây làm gì, ngươi có chăm sóc tốt cho hai vị anh hùng Dịch Phong và Phó Nam Thiên không?"

"Cha, chẳng lẽ ngày nào con cũng phải ở cạnh bọn hắn suốt sao?"

"Nếu không thì sao, người ta xả thân vì nghĩa đến thử độc vì đại kế nhân loại, tất nhiên đảo Thiên Độc ta không thể chậm trễ, ta ra lệnh cho ngươi bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải canh giữ trước cửa phòng hai người họ suốt mười hai canh giờ, bọn hắn có bất kỳ yêu cầu gì cũng phải giúp bọn hắn thỏa mãn."

"Nếu không cả đời này ngươi cũng đừng mong rời khỏi đảo Thiên Hi Độc.

Vừa nghe thấy câu này, Trương Chỉ Sơn cưỡng ép nuốt suốt lời phản bác đã đến bên môi, chạy đi như một làn khói.

Không thể không nói.

Đảo Thiên Độc dù không có một ngọn cỏ, nhưng ráng chiều khi mặt trời lặn rất đẹp, phản chiếu lên mặt biển tĩnh lặng, như thể đang đặt mình trong một thế giới kì ảo.

Dịch Phong đứng bên bờ biển không khỏi vươn vai.

Trời chiều đẹp vô hạn Bên cạnh Phó Nam Thiên cũng chắp tay đứng đó.

Mấy lần muốn ngả bài thân phận nhận đồ đệ nhưng muốn nói lại thôi.

Nghĩ lại vẫn nên chờ sau khi thử độc xong sẽ tốt hơn, dù sao tính tình tiểu tử này kì quái, nếu không đồng ý ông ta còn phải phí sức.

Dù sao cũng phải bộc lộ tài năng trước mặt tiểu tử này trước, cuối cùng lại ban cho chút ân tình, vậy sẽ ổn thỏa hơn.

"Ha, ông lão ngày nào cũng đội đấu lạp không buồn bực sao?" Hai người trải qua tiếp xúc mấy ngày nay cũng quen thuộc không ít, Dịch Phong không nhịn được trêu đùa nói.

"Ừm, cũng ổn"

Dưới đấu lạp Phó Nam Thiên mặt đầy hắc tuyến, thầm nói tiểu tử này ta lãng phí tâm tư còn không phải vì ngươi sao.

"Ố, ở đây vậy mà có một con rùa biển" Dịch Phong đào ra được một con rùa biển thoi thóp trong bãi cát, không nhịn được thương tiếc nói: "Nhìn dáng vẻ này rùa biển sống không được lâu nữa."

"Khẳng định sống không lâu đâu." Phó Nam Thiên không nhịn được nói: "Do đảo Thiên Độc nên vùng biển gần đây gần như không có vật sống, có lẽ gần đây con rùa biển này vô tình xông lj vào...

"Mạng nhỏ thật đáng thương, phải xem thử có cách nào cứu được nó hay không." Dịch Phong không nhịn được cảm khái.

"Hừ!

"Ăn no không có việc gì làm"

Sau lưng hai người còn có một Trương Chỉ Sơn đi cùng, hiển nhiên là khịt mũi coi thường đối với sự nhàn rỗi của hai người.

Vì Trương Sùng dặn dò, hắn ta không thể không theo bên cạnh hai người đó.

Hắn ta hiểu rõ tính tình của Trương Sùng, nói không chừng thật sự để hắn ta ở lại đảo Thiên Độc không cho trở về nữa.

Nhưng chính vào lúc này Trương Chi Sơn nhìn thấy gì đó, trợn mắt lên, suýt nữa hoảng sợ đến rớt cằm.

Bên bờ biển cách bọn hắn chưa đến trăm trượng, có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.

Nàng ta mặc áo choàng mỏng manh, thân hình như ẩn như hiện, có thể thấy rõ xương quai xanh trắng nõn, dáng người cao ngất hiện ra rõ ràng.

Hút mắt nhất chính là đôi chân thon dài thẳng tắp dưới làn váy, còn mang thêm một đôi vớ lụa dài màu đen.

Tuy ăn mặc trang điểm như vậy có vẻ không ăn nhập với hoàn cảnh này, nhưng phối hợp với gương mặt trang điểm tinh tế cùng ngũ quan khuynh quốc khuynh thành vốn có của nàng ta, đừng nói, dưới ráng chiều tà cho người ta một cảm giác rung động khác biệt.

Vẻ mỹ mạo của Dạ Kiêu, Trương Chỉ Sơn biết rõ.

Nhưng hắn ta có hoàn khố đến mấy, trước giờ trong lòng cũng chưa từng có ý đồ với Dạ Kiêu, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng khoảnh khắc này, hắn ta cảm thấy tâm trí bất định.

Nhất là cách ăn mặc của nàng ta, rõ ràng là kiểu hắn ta thích nhất.

Nhưng mà.

Nữ ma đầu này bình thường trừ khi có việc, thông thường ít khi ra khỏi cửa, sao bây giờ lại chạy đến đây một mình?

Còn ăn mặc như vậy nữa.

Mà Dịch Phong cùng Phó Nam Thiên đang nhàn rỗi tán dóc cũng nhìn thấy Dạ Kiêu cách đó không xa.

Không nhìn ra biểu cảm của Phó Nam Thiên.

Ngược lại là Dịch Phong, trong lòng run rẩy.