Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1259: Một con đường chết khác (2)




Ngay sau đó.

Một luồng sức mạnh ném nàng ta lên giường.

Tiếp đó đầu gối đè lên bụng nhỏ của nàng ta.

"Thế nào?"

Dịch Phong tiếp tục ngả ngớn nói.

Khóe môi sắp ngoác tận mang tai.

Hẳn không có nữ nhân nào có thể chịu được loại khinh bạc này mà không tức giận đâu nhỉ?

Sau khi hắn làm một loạt động tác này, thiết lập nhân vật người mang đại nghĩa gì đó khi trước của hắn hẳn đã trở thành đăng đồ tử rồi.

Thủ đoạn tốt nhất để đối phó đăng đồ tử là gì?

Đương nhiên là giết chết!

"Giết ta đi, mau giết ta đi, dùng độc dược độc nhất, độc chết ta, tốt nhất là loại không chừa đường lui để cứu mạng đấy..."

Dịch Phong thầm nghĩ, chờ đợi cái chết kéo đến.

Nhưng đợi mãi một lúc, vậy mà Dạ Kiêu lại không có hành động gì.

Dịch Phong không nhịn được nhìn xuống.

Vừa nhìn hắn đã ngơ ngác.

Không khí lập tức đóng băng...

Bởi vì hắn đã nhìn thấy, Dạ Kiêu chẳng những không tức giận, ngược lại còn đỏ mặt nhắm mắt lại.

Mẹ nó khó tin hơn nữa là cổ áo của y phục đã bị nàng ta tự kéo ra.

"Không, không phải chứ?"

Dịch Phong mặt đầy hắc tuyến, cả người ngây ngốc.

Nữ nhân này chắc không đến mức không đáng tin vậy đâu nhỉ.

Chẳng những không phẫn nộ, ngược lại còn chịu thử với hắn?

Nhất là sắc mặt của nàng ta, hình như rất mong chờ?

Ông trời ơi.

Dịch Phong điên cuồng cào đỉnh đầu.

Thế giới này làm sao vậy?

Bản thân rõ ràng là một kẻ lưu manh, cô hẳn nên một chưởng đập chết ta hoặc dùng độc dược độc nhất để độc chết ta.

Chứ không phải mở hai chân ra, mặc người bày bố!

Không đúng không đúng.

Trên đời này làm gì có nữ nhân như vậy, quả thật là quá không đáng tin rồi.

Đột nhiên.

Dịch Phong nhớ đến một câu.

Thợ săn cao cấp luôn xuất hiện dưới hình thái con mồi.

Lẽ nào nữ nhân này đã sớm xem hắn là con mồi của nàng ta?

Đã muốn bày bố hắn, chơi đùa hắn từ lâu?

Càng nghĩ Dịch Phong càng cảm thấy suy nghĩ tỉ mỉ đến đáng sợ.

Nữ nhân này quá kinh khủng.

Hơn nữa bất kể có phải là thứ hắn muốn hay không, tiến triển sự việc cũng đã hoàn toàn vượt xa dự đoán của hắn, phát triển về hướng hắn không thể khống chế được.

Dịch Phong nhấc chân muốn chạy, nhưng hắn vừa định nhổm dậy đã có một bàn tay túm lấy quần hắn.

"Dịch công tử muốn đi đâu?"

Chuyện này càng khiến Dịch Phong sợ đến run rẩy, mặc cho quần bị xé rách, hoảng hốt bỏ đi.

Dịch Phong trở về phòng đóng cửa lại, vỗ ngực thở gấp, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

Tâm tư của nữ nhân này thật sự quá sâu.

Vốn dĩ trong tình huống bình thường, là một nam nhân huyết khí phương cương sẽ có suy nghĩ với nữ nhân muốn tư sắc có tư sắc, muốn thân hình có thân hình như Dạ Kiêu.

Nhưng trước mắt như thế ngược lại khiến Dịch Phong tê liệt trong nháy mắt.

Quả thật hắn không ngờ kế hoạch kín kẽ không chỗ hở của mình vậy mà lại kết thúc như thế.

Mà một nơi khác.

Dạ Kiêu nhìn căn phòng trống rỗng, sắc mặt ngơ ngác lại mất mát.

"Tại sao?"

"Là ta không tốt sao?"

Nàng ta nhìn bản thân mình trong gương, khổ sở tìm kiếm nguyên nhân.

Chính vào lúc này, một con thằn lằn từ dưới gối bò ra.

"Đáng chết, thì ra là ngươi!"

Nhìn thấy thằn lằn dưới gối, sắc mặt Dạ Kiêu lập tức lạnh lùng.

"Thế mà ngươi lại phá hoại chuyện tốt của ta"

Dạ Kiêu lạnh lùng quát một tiếng, đánh ra thủ ấn, một luồng sáng đen bao phủ thần lần.

Thần lằn lập tức đờ người, sau đó cứng như đá.

"Trước tiên phong ấn ngươi tám năm mười năm vậy."

Nói xong thẳng thừng ném thần lằn hóa đá vào nhẫn chứa đồ, lúc này mới ngồi trước bàn nhìn bản thân mình trong gương.

"Dịch công tử thật sự bị Ma Hoàn dọa đi sao?"

"Hay là hắn hoàn toàn không thích ta?"

Nàng ta cau mày, đột nhiên nghĩ đến gì đó ngồi thẳng dậy, phất tay, vài phong ấn trực tiếp khóa kín cửa sổ.

Đồng thời mở cảm giác ra, nội trong phạm vi trăm trượng nếu có người tiếp cận nàng ta sẽ biết ngay.

Sau đó đi đến cạnh giường.

Ỗ đó, có một chiếc quần bị xé.

Sau khi xác nhận không có ai tiếp cận trong phạm vi trăm trượng thêm lần nữa, hai tay nàng ta cầm cái quần đó lên, siết chặt đưa đến gần chóp mũi.

"Đây chính là mùi vị của nam nhân sao?"

Ôm cái quần đó trong lòng rất lâu, nàng ta mới xếp gọn lại như bảo vật quý giá, cẩn thận giấu trong nhẫn chứa đồ mà nàng ta thưởng dùng để cất giữ đồ vật quý trọng.

Lúc này nàng ta nhạy bén cảm giác có người đang đến gần.

Phất tay xóa bỏ phong ấn cửa sổ, ngồi xuống như giếng cổ không chút gợn sóng.

Không lâu sau, mấy đại độc sư đảo Thiên Độc cầu kiến.

"Gặp qua Dạ Kiêu đại nhân"

Một luồng khí trường vô hình áp chế mấy người đó, bọn hắn không dám thở mạnh, cung kính bái kiến.

Cho dù đồng thời đều là độc sư nhưng bọn hắn cũng rất kiêng kị vị nữ độc vương trước mắt này.

Hơn nữa thủ đoạn của vị này bọn hắn rất rõ ràng.

Nếu nàng ta không vui sẽ mặc kệ ngươi là ai, cũng sẽ không quản ngươi có phải thuộc hạ hay không.