Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1260: Làm khó người khác




Bình thường độc chết cả một thành với vị này mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Thậm chí bán thánh chết trong tay nàng ta, không có mười người cũng có tám người.

Dù sao đây là nữ ma đầu không hiểu tình cảm, trước mặt nàng ta bất kỳ động tác nào cũng phải cẩn thận.

Lần này bọn hắn đến thực ra cũng chỉ muốn thỉnh giáo một số vấn đề về phương diện luyện chế thôi.

Với câu hỏi của bọn hắn, từ đầu đến cuối sắc mặt Dạ Kiêu đều lạnh lùng, trả lời có tính lựa chọn.

Có điều may mà một vài nghi vấn trong lòng đã có đáp án.

Mọi người bèn muốn rút lui, bởi vì đừng trước nữ nhân này cho dù chỉ nhiều hơn một khắc, trong lòng cũng cảm thấy đè nén.

"Đợi đã."

Dạ Kiêu gọi bọn hắn lại.

"Đại nhân còn chuyện gì dặn dò?"

Mọi người cung kính quay đầu.

"Có chuyện này cần giao cho các ngươi, lần thử độc kế tiếp các ngươi phải đảm bảo tính mạng của Dịch công tử."

"Q2"

Câu này khiến mấy vị cao tầng của đảo Thiên Độc ngơ ngác.

"Đảm bảo tính mạng?"

"Dạ Kiêu đại nhân, chuyện này người không biết, nếu thí nghiệm thất bại vậy thì còn đỡ. Nhưng nếu trong tình huống thành công, muốn đảm bảo tính mạng cho người thử độc sẽ rất khó..." Một vị cao tầng trong đó không nhịn được nói.

"Hửm?"

"Ngươi đang nghi ngờ ta?"

Ánh mắt Dạ Kiêu lạnh lẽo, một luồng sương đen nhàn nhạt toát ra trên người.

Thấy vậy nhóm người lập tức rùng mình, sợ hãi cúi đầu: "Không lì dâm.

"Ý của ta là chúng ta sẽ cố hết sức đảm bảo nhưng không dám chắc chắn" Một ông lão khó xử đáp.

"Ta mặc kệ các ngươi thế nào, dù sao cần phải đảm bảo an toàn tính mạng cho hắn"

Dạ Kiêu xụ mặt, không cho phép thương lượng.

Điều này khiến nhóm độc sư khó xử đến cực điểm.

Đây quả thật là làm khó người khác mà.

Tuy vì phẩm chất cùng dũng khí xung phong đi đầu của Dịch Phong, bọn hắn cũng không hi vọng Dịch Phong chết. Nhưng thứ này, một khi độc xâm nhập cơ thể, cho dù là nhóm độc sư như bọn hắn cũng khó đảm bảo tính mạng của Dịch Phong.

Còn có chuyện khiến bọn hắn thấy khó tin hơn.

Nếu ngươi nói câu đảm bảo tính mạng Dịch Phong được thốt ra từ miệng của người khác, quả thật rất bình thường.

Nhưng thốt ra từ miệng của người coi thường hết thảy như vị này lại cảm thấy có chút kì lạ.

Từ lúc nào mà nàng ta cũng quan tâm đến sinh mệnh của người khác?

Còn về ánh sáng vĩ đại chính nghĩa?

Bọn hắn không cho rằng ánh sáng vĩ đại chính nghĩa có thể khiến nữ ma đầu thay đổi.

Thật sự tính ra những người có ánh sáng vĩ đại chính nghĩa chết trong tay nàng ta không có tám trăm cũng một ngàn.

Nhưng bọn hắn không dám phản kháng mệnh lệnh của Dạ Kiêu.

Chỉ đành cố gắng hết sức đảm bảo tính mạng cho Dịch Phong, dù sao trong lòng bọn hắn cũng không hi vọng người đại nghĩa như Dịch Phong sẽ mất mạng.

Sau khi mọi người lui xuống, Dạ Kiêu lại phất tay khóa cửa sổ lần nữa.

Nàng ta nhìn dung mạo của mình, lại nhìn y phục cách trang điểm của mình.

"Lẽ nào Dịch công tử không thích phong cách này của ta?"

Nàng ta phất tay, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một lớp sương, sau đó khẽ lau.

Sau khi lau xong lớp trang điểm trên gương mặt nàng ta biến mất, nhưng lớp trang điểm biến mất không hề khiến giá trị nhan sắc của nàng ta giảm bớt, ngược lại càng hiện rõ vẻ tinh tế.

Nàng ta trang điểm lại cho mình lần nữa, lần này hoàn toàn khác với khi trước, thay vào đó là về thanh xuân xinh đẹp.

"Còn về y phục..."

Nàng ta cúi đầu nhìn, sau đó hoa thành luồng sáng lướt đi, bay ra khỏi đảo Thiên Độc.

Trương Chỉ Sơn nhỉ tử duy nhất của Trương Sùng cũng đến đảo Thiên Độc.

Vốn dĩ tư lịch của hắn ta không có tư cách đến đảo Thiên Độc, nhưng ông già Trương Sùng của hắn là người đứng thứ hai trên đảo.

Suy nghĩ của ông già tất nhiên là tốt.

Đảo Thiên Độc này tập trung độc sư ưu tú nhất của cả Vân Tinh, cho dù chỉ là mỗi người tùy tiện chỉ điểm một câu thôi, cũng có thể khiến hắn ta được lợi cả đời.

Đương nhiên.

Để hắn ta trực tiếp tham dự vào nghiên cứu là chuyện không thể nào.

Với thân phận của hắn ta tất nhiên cũng không thể làm tạp dịch trên đảo.

Cho nên công việc của hắn ta là phụ trách tiếp đãi, đồng thời sắp xếp cho những người tình nguyện như nhóm Dịch Phong.

Vừa đưa cơm cho Dịch Phong xong, hắn ta ra khỏi cửa đã phun một bãi nước bọt.

"Hừ, Trương Chỉ Sơn ta thế mà lại rơi vào bước đường đưa cơm"

"Ăn ăn ăn, ta đưa cơm ngươi cũng không sợ bị nghẹn chết"

"Phụ thân cũng thật là, cứ nhất quyết bắt mình đến cái đảo rách nát này, còn nói có thể học hỏi, ngày nào cũng làm vài việc linh tinh, học được cái rắm"

"Đáng giận nhất là trên đảo này ngay cả một nữ nhân ra dáng cũng chẳng có"

Hắn ta mặc áo choàng trắng không nhiễm chút bụi nào, ngay cả đế giày cũng không dính bùn đất.

Gương mặt kia cũng trắng đến lạ thường, mắt phượng, mũi cao, có thể xưng là ngọc diện vô song.