Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1258: Một con đường chết khác




Hơn nữa lần trước hành động lau vết trà của hắn, tuy là có chút vượt giới hạn nhưng về mặt tổng thể vẫn là hành vi thiện ý, Dạ Kiêu càng không có lý do để giết hắn.

Thậm chí cho dù hắn trúng độc ngay lúc đó, Dạ Kiêu cũng sẽ giúp hắn giải độc.

Cho nên lần này trên đường đến đây, Dịch Phong đã nghĩ kỹ phải làm thế nào rồi.

Chính là phải chọc giận Dạ Kiêu.

Thậm chí làm ra một vài hành vi không thiện ý với Dạ Kiêu.

Cho nên bắt đầu từ khi vào cửa Dịch Phong đã biểu hiện rất không lịch sự, thậm chí sau khi vào cửa cũng không thèm chào hỏi.

Như vậy có thể lưu lại ấn tượng không tốt cho Dạ Kiêu, để lại dấu hiệu báo trước cho sự chọc giận nối tiếp sau đó.

Dịch Phong âm thầm tán thưởng cho sự đa mưu túc trí của mình.

"Không có trà sao?"

Ngồi một lúc thấy Dạ Kiêu không có hành động gì, Dịch Phong không kiên nhẫn nói một câu.

"g, thật ngại quá, là ta sơ sót."

Dạ Kiêu lấy lại tinh thần, vội vàng bắt đầu pha trà.

"Tu dưỡng tốt thật..."

Dịch Phong quan sát sắc mặt Dạ Kiêu, thấy giọng điệu bản thân như vậy cũng không khiến Dạ Kiêu mất vui nên có chút kinh ngạc.

Theo lý mà nói thông thường tính khí của mấy đại nhân vật này rất tệ mới phải.

"Thấy dáng vẻ của Dịch công tử, sợ rằng còn đang tức giận vì chuyện thử độc thất bại, công tử thật sự là lòng mang thiên hạ!"

Dạ Kiêu vừa giúp Dịch Phong rót đầy trà vừa nói.

Mới nói được một nửa đã phát hiện thằn lằn bị nàng ta giấu dưới gầm giường chạy ra ngoài, bò đến dưới gầm bàn.

Một chân Dạ Kiêu đá nó về lại gầm giường, trên gương mặt lại không chút thay đổi.

Pha trà xong, nàng ta nói tiếp: "Thấy tâm trạng công tử không tốt như vậy ta có một suy nghĩ, hay là hai ngày nay công tử đi đạo xung quanh trước coi như thả lỏng, công tử thấy thế nào"

Dịch Phong xụ mặt quay đầu đi, trầm giọng chất vấn: "Cô đang dạy ta làm việc?"

"Nhiều chuyện"

Nói xong, Dịch Phong hờ hững bưng chung trà lên, vừa uống một hớp đã ghét bỏ phun xuống đất.

Bên cạnh.

Dạ Kiêu ngơ ngác nhìn Dịch Phong xụ mặt.

Hắn.

Vậy mà hắn dám hung dữ với ta?

Trái tim Dạ Kiêu đập thình thịch.

Cả đời này của nàng ta, từ nhỏ đã thức tinh thể chất xui rủi, bất kỳ ai thấy nàng ta cũng phải đi đường vòng.

Nói khó nghe một chút, đi ¡ cũng phải cách ba thửa ruộng, sợ vì chuyện đó mà mất mạng.

Thậm chí mấy thánh nhân của Vân Tinh cũng không muốn trêu chọc nàng ta, càng đừng nói đến có người dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện cùng nàng ta.

Mà Dịch Phong trước mắt là người duy nhất không tin tà, đối xử đặc biệt với nàng ta.

"Dịch công tử quả nhiên công chính cương trực, trời sinh ngạo cốt, thật khiến ta khâm phục!"

"Huynh biết không người trên đảo Thiên Độc đều rất kính phục huynh, nói huynh làm người chính trực, lòng mang đại nghĩa, vì nhân loại mà tìm đường sống trong chỗ chết"

Dạ Kiêu thấp giọng mang theo chút hờn dỗi êm tai nói.

Nghe vậy.

Khóe môi Dịch Phong co giật, kẹp chặt mông.

Dạ Kiêu này chẳng những không tức giận, ngược lại giọng điệu nói chuyện với hắn còn rất kì quái.

Dịch Phong nổi da gà khắp người.

Nhất định là do thiết lập nhân vật của mình trên đảo quá tốt.

Ai nấy đều cho rằng hắn lòng mang đại nghĩa, công chính cương trực.

Đối với thiết lập nhân vật này của hắn, cho dù là Dạ Kiêu cũng có đủ lòng khoan dung với hắn.

Nếu đã như thế.

Ta sẽ càng quá đáng hơn nữa.

Vừa nghĩ đến đây.

Hắn lập tức thay đổi trạng thái khác, cong môi nở nụ cười tà mị, nhìn về phía Dạ Kiêu với ánh mắt không có ý tốt.

"Dạ đảo chủ, có từng nếm thử mùi vị nam nhân chưa?"

Dịch Phong cong khóe môi, thẳng thừng trêu chọc nói.

Theo suy nghĩa của hắn, câu hỏi này sẽ bị người ta cho là bệnh thần kinh thậm chí ăn tát.

"Sao Dịch công tử lại hỏi vấn đề này?" Đường đường là độc nữ, nghe thấy câu hỏi kia của Dịch Phong gương mặt lập tức đỏ bừng.

"Hửm?"

"Chuyện này có gì không thể hỏi?"

Dịch Phong cười lạnh đáp, vừa nói vừa chậm rãi đi về phía Dạ Kiêu.

Thấy Dịch Phong bước qua, Dạ Kiêu vô thức đứng lên, căng thẳng nhìn Dịch Phong.

Ngay sau đó.

Một bàn tay mạnh mẽ rơi trên cổ tay nàng ta, tiếp đó lại có một cánh tay khác ôm lấy vòng eo thon thả của nàng ta.

Khoảnh khắc này, Dạ Kiêu giật mình, toàn thân cứng ngắc, nhìn nam nhân trước mặt với vẻ căng thẳng lẫn thấp thỏm.

Người này, thật mạnh mẽ, thật trực tiếp, thật bá đạo.

Vậy mà không cho người ta thời gian phản ứng.

Nhưng mà thật khiến người ta khó lòng phản kháng.

Hắn quả nhiên khác với mọi người, không phải là hạng người tầm thường thô tục có thể so sánh được.

Chẳng trách thầy bói nói khi ta ba ngàn tuổi sẽ gặp chân mệnh thiên tử của mình, khi đó ta còn không tin đập chết ông ta, bây giờ xem ra là ta đường đột rồi.

"Dạ đảo chủ, có muốn thử mùi vị của ta không?"

"Dịch Phong ta là vương tử kim thương, tiểu bạch long, biệt hiệu Triệu Nhật Thiên."

Giọng nói Dịch Phong truyền đến, cơ thể mềm mại của Dạ Kiêu càng thêm căng chặt, tần suất hô hấp nhanh hơn, tay ngọc siết chặt mép váy, đầu óc trống rỗng.