Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1205: Chuẩn bị trước khi truyền thừa.




Phong Thiên Nguyệt bĩu môi.

Suýt chút nữa quên mất?

Chuyện quan trọng như vậy mà ngài suýt chút nữa quên mất?

Có cần phải qua loa như vậy không hả.

Nàng càng cảm thấy không ổn.

Quyết định lúc trước của mình ở Phong Nguyệt Lâu có sơ suất quá không?

Tất nhiên, nàng chửi thầm trong nội tâm chứ không dám mỡ miếng nói ra.

Cũng may.

Giờ còn tận bảy ngày.

Nắm chắc lời nói, có lẽ vẫn kịp.

"Ngươi có chuyện gì không?" Dịch Phong hỏi.

"Thiên Nguyệt không có chuyện gì?" Phong Thiên Nguyệt đáp.

"Vậy cũng vừa hay, đi cùng ta chuẩn bị một chút nào." Dịch Phong đứng dậy nói.

"Ta, ta đi cùng ư?"

Phong Thiên Nguyệt có hơi không thể tin được.

"Tất nhiên, không phải ngươi nói ngươi không bận gì sao?" Dịch Phong nói.

"Không phải, ý của ta là, ta có thể đi thật hả?"

Phong Thiên Nguyệt vẫn có chút không thể tin được.

"Có cái gì mà không thể, không phải đã nói ngươi đi cùng ta rồi sao?"

Dịch Phong liếc mắt.

Luôn cảm thấy nữ nhân này có chút buồn vui bất thưởng.

Nghe Dịch Phong xác nhận, Phong Thiên Nguyệt hít sâu một hơi, kích động không cách nào kiềm chế được.

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, nhanh như vậy là quan hệ giữa nàng vào Dịch Phong đã gần gũi vậy rồi, Dịch Phong có thể tín nhiệm nàng như vậy.

Quả nhiên, không uổng phí thời gian của nàng một phen mà.

Nàng liền vội vàng đứng lên, theo sau Dịch Phong, nội tâm bất an không yên.

Lần này đi theo hắn, hẳn là có thể nhìn thấy một vài thủ đoạn át chủ bài của vị trước mắt này.

Dù sao tiếp nhận tử vong truyền thừa nguy hiểm như vậy, ai cũng sẽ nghiêm túc lấy va vài chiêu át chủ bài đối đầu?

Nàng đuổi nữ hầu đi, hai người một trước một sau đi ra đình viện, đi đến đường cái.

Dịch Phong chắp tay đi phía trước, nàng theo sau.

Tuy không biết rõ vì sao lại ra đường, nhưng nàng không dám hỏi ra.

Bỗng nhiên, Dịch Phong đi vào một tiệm bán thực phẩm.

Nàng cũng đi theo vào.

"Lão bản, thịt bò khô này bán thế nào?"

Dịch Phong nhất một miếng thịt bò khô lên, không nhịn được hỏi.

"Ba Tiên tỉnh một cân"

"Hai Tiên tỉnh"

Dịch Phong dựng thẳng ngón tay lên.

"Khách quan, không thể bán như thế được"

"Sao lại không bán được, ta với ngươi trả giá một chút... Nói tóm lại, ngươi bán như vậy là quá lời rồi"

"Khách quan, thật sự không thể bán hai Tiên tỉnh được, không thì vậy đi, năm Tiên tỉnh hai cân"

"Lão bản, ngươi sẽ không làm ăn được đâu, coi như ta mua với giá này, nhất định sẽ không có lần sau. Nếu ngươi bán theo giá ta nói, sau này ta sẽ thành khách hàng thường xuyên của nhà ngươi..."

Bên cạnh.

Phong Thiên Nguyệt nhìn hai người này cò kè mặc cả, trán nhăn một cục.

Muốn nhắc nhở Dịch Phong tính thời gian chuẩn bị tiếp nhận tử vogn truyền thừa, nhưng lại sợ mình nói nhiều quá khiến Dịch Phong không vui.

Cuối cùng.

Sau nửa khắc hai người cứ có kè mặc cả, cuối cùng Dịch Phong mua một lượng lớn thịt bò khô với giá một tiên tinh rưỡi một cân.

Lão bản khó khăn chảy nước mắt, tên này trước đi đi còn lấy thêm thịt vịt nướng, hoa mỹ nói thử hương vị một chút, nếu vị thích hợp thì lần sau sẽ nhập hàng số lượng lớn.

Cuối cùng khi đi ra tiệm thực phẩm, Phong Thiên Nguyệt mới thả lỏng một chút.

Cái này, là cái mà tiên sinh phải chuẩn bị cẩn thận đó hả?

Vừa nghĩ đến chuyện này, nội tâm chờ mong lại biến mất...

"Vậy tiên sinh, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Phong Thiên Nguyệt dò hỏi.

"Ứm, ta muốn chuẩn bị một bộ quần áo." Dịch Phong xoa cằm, suy tư nói.

Nhớ tới lần trước bị ma vật xé nát quần áo, hình như mình còn bộ quần áo nào.

Hai mắt Phong Thiên Nguyệt sáng lên.

Quần áo?

Quả nhiên.

Tiên sinh bắt đầu chuẩn bị thật rồi.

Hắn nói đến quần áo, hẳn là bảo vật phòng ngự.

Mà loại bảo vật có khả năng tuỳ ý biến hoá thành quần áo này, đẳng cấp không thấp!

Quả nhiên, vị này bắt đầu dần dần lộ bản năng rồi.

Ngay khi nàng đang điên cuồng bổ não, lại thấy Dịch Phong đứng nơi góc đường, đang cò kè trả giá với một vị thợ may, nước miếng văng tứ tung...

Phong Thiên Nguyệt co giật khoé miệng, mí mắt cũng nhảy lên không ngừng.

Suýt chút nữa thổ cả huyết...

Nàng cảm thấy mình hoàn toàn hiểu lầm ý nghĩa của bộ y phục này rồi.

Cơ bản không phải một bảo vật phòng ngự gì hết, mà chỉ là một bộ y phục thôi...

Thấy Dịch Phong vẫn còn cò kè mặc cả với bác gái thợ may, Phong Thiên Nguyệt hoàn toàn bó tay.

Bảy ngày sau phải tiếp nhận truyền thừa tử vong. Muốn nâng cao xác suất thành công, nhất định phải chuẩn bị thật tốt, chuẩn bị càng đầy đủ, xác suất thành công càng cao.

Bây giờ còn vài ngày đếm ngược, vị này không đặt lòng dạ vào chuyện chính sự, lại quan tâm đến quần áo ăn ngủ không liên quan, thật sự làm nàng có chút nghĩ không ra.

Cũng không phải vì nàng và Bạch Cập đang đánh cược mới khiến nàng nghĩ vậy.

Chính là, người bình thường mà nói, đều phải chuẩn bị đầy đủ chứ?

Cuối cùng, sau một phen cò kè mặc cả, Dịch Phong mua được ở chỗ bác thợ may hai bộ trường bào tương đối vừa người.