Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1204: Đặt cược vô ích.




Một lúc lâu sau.

Hắn thong thả nói: "Tử vong truyền thừa này không chỉ liên quan đến một người, mà liên quan đến toàn bộ Phong Nguyệt Đảo"

"Ta già rồi, thiên hạ tương lai là của các ngươi."

"Tương lai Phong Nguyệt Đảo thế nào, thật ra đều nằm trong tay các ngươi."

"Mà huynh muội các ngươi được coi là người ứng cử cho chức đảo chủ trong tương lai, cho nên chuyện này vẫn nên do các ngươi quyết định đi"

Nói xong.

Hắn áy náy nhìn Phong Thiên Nguyệt một chút, sau đó trực tiếp nhắm mắt lại.

Phải nói thật, hắn rất vui khi nhìn hai người tranh đấu.

Cũng vì mới tiếp nhận Hắc Vực, lại dưới hoàn cảnh Thiên Vực nguy hiểm như vậy, người thắng có năng lực hơn mới có thể đảm nhiệm thân phận đảo chủ trong tương lai.

Nuôi cổ nuôi cổ.

Người nuôi cổ mạnh nhất mới có đủ tư cách đảm nhận vị trí đảo chủ, mới hi vọng tương lai dẫn dắt được Phong Nguyệt Đảo sinh tồn trong hoàn cảnh này.

Hứa Gia nói xong, khiến sắc mặt Phong Thiên Nguyệt xanh đến cực điểm.

Vứt vấn đề này cho hai người nàng vài Bạch Cập, như vậy không khác gì cự tuyệt nàng.

Suy cho cùng.

Sao Bạch Cập có thể để nàng được như ý nguyện?

Quả nhiên.

Trên mặt Bạch Cập hiện lên ý cười nồng đậm.

Bộ dạng như nắm chắc phần thắng trong tay.

"Phong Thiên Nguyệt, chuyện này coi như đến đây thôi, ta sẽ không đáp ứng yêu cầu ngu xuẩn như này của ngươi đâu" Bạch Cập cười lạnh nói.

Phong Thiên Nguyệt tức đến mức mặt tái xanh.

Nàng đã đồng ý chuyện này với tiền bối, giờ tiền bối còn đang ở trong đình chờ nàng.

Nếu bây giờ về nói với tiền bối không được...

Nàng nâng mắt lên, cắn chặt môi nhìn Bạch Cập đắc ý trước mắt, lạnh lùng nói: "Nói đi, muốn thế nào mới bằng lòng đáp ứng"

"Ta không có hứng thú với ngươi"

Vẻ mặt Bạch Cập khiêu khích, vui vẻ nhìn Phong Thiên Nguyệt ăn quả đắng.

"Nếu lầ này truyền thừa thất bại, làm cho khí vận của Phong Nguyệt Đảo bị trôi đi, ta tự nguyện rút khỏi tranh đoạt vị trí đảo chủ, được không?" Phong Thiên Nguyệt cắn chặt răng nói.

Vốn Bạch Cập chẳng thèm ngó ngàng tới, nghe vậy, con ngươi lập tức trừng một cái.

Đồng thời giữa sân cũng vang lên một trận náo động.

Hứa Gia đang nhắm mắt dưỡng thần phía trên cũng mở ra, nhìn Phong Thiên Nguyệt đứng đó, trong mắt đều là vẻ phức tạp.

Nhưng hắn cũng không can thiệp.

Dù sao tất cả những chuyện này đều là chọn lựa của mình.

"Chuyện này là thật sao?"

Bạch Cập vì điều kiện Phong Thiên Nguyệt vừa nói, cả người đều kích động không thôi.

Vốn hắn thật sự không nghĩ đến chuyện sẽ đáp ứng Phong Thiên Nguyệt.

Nhưng ai ngờ Phong Thiên Nguyệt đưa ra điều kiện thế này?

"Lời nói của Phong Thiên Nguyệt ta đương nhiên là thật"

Trong tay áo, Phong Thiên Nguyệt nắm chặt tay, nắm đến trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn vô cùng kiên định vang lên.

Một bước này của nàng, không thể nào không hiểm được.

Nếu Dịch Phong thất bại, nàng không những không mất đi tư cách tranh đoạt đảo chủ, mà Dịch Phong chết đi, cho đù quan hệ của nàng với Dịch Phong tốt hơn đi nữa, cũng trở nên vô dụng.

Người ngoài nhìn thấy quyết định này của Phong Thiên Nguyệt là vô cùng ngu xuẩn.

Cũng là đặt cược vô ích.

"Được, ta đáp ứng ngươi. Sau bảy ngày, ta tự tặng hắn truyền thừa.

Bạch Cập cười lạnh một tiếng, trực tiếp đồng ý.

Bạch Cập đáp ứng là trong dự liệu của Phong Thiên Nguyệt, nàng gật đầu một cái, nhìn Hứa Gia phía trên một chút...

Yên lặng nửa ngày, trong miệng muốn nói lại thôi...

Cuối cùng cũng không nói gì, quay người rời đi.

Sư tôn dụng tâm lương khổ nàng hiểu, quyết định bất đắc dĩ vì Phong Nguyệt Đảo nàng cũng hiểu.

Nhưng bất kể thế nào, chuyện hôm nay hắn vẫn không công bằng với Bạch Cập...

Trở về đình viện.

Phong Thiên Nguyệt mặt mày nhẹ nhõm nói kết quả mọi chuyện cho Dịch Phong.

Nàng cũng không nói quá trình thế nào, càng không tranh công.

Dễ thấy.

Lần trước ở Vân Hồ là đả kích to lớn với nàng, thậm chí suýt chút nữa nàng bị nghiền nát đạo tâm, nhưng tâm cảnh của nàng cũng tăng lên không ít.

"Tiên sinh, sau bảy ngày sẽ truyền thừa, ngài xem ngài cần phải chuẩn bị các phương diện thế nào?" Đồng ý với yêu cầu của Dịch Phong, Phong Thiên Nguyệt sửa lại xưng hô, hỏi Dịch Phpng.

"Chuẩn bị cái gì, cần gì phải chuẩn bị?" Dịch Phong buồn bực hỏi.

"Đương nhiên là chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa, chẳng lẽ tiên sinh ngài không chuẩn bị gì ư?" Phong Thiên Nguyệt trừng to mắt, kinh ngạc hỏi.

Mặc dù nàng biết Dịch Phong rất mạnh, nhưng tử vong truyền thừa cũng không phải chỉ là hư danh.

Trong lịch sử cũng không phải là không có siêu cấp cao thủ nhớ nhung.

Nhưng kết quả đều không có ngoại lệ, ai cũng nhận lấy thất bại.

Cho nên có là Dịch Phong, nàng vẫn không cảm thấy xác suất thành công cao cho lắm.

Giờ phút này nghe Dịch Phong mảy mau nói không chuẩn bị gì, nàng lập tức cảm thấy có chút không ổn.

"À, nghe ngươi nói vậy, ta đúng là có nghĩ tới, đích thật là có chút chuẩn bị cần làm." Dịch Phong gãi gãi đầu nói: "Thật cảm ơn ngươi nhiều, ngươi không nói ta cũng quên mất."