Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1206: Huỷ diệt đi.




Sau khi mua quần áo xong, Dịch Phong cũng không làm theo phỏng đoán của Phong Thiên Nguyệt, đi làm gì đó liên quan đến chuẩn bị truyền thừa, mà tiếp tục đặt tâm tư vào đồ ăn.

Sắc trời dần ảm đạm xuống.

Cảnh sắc hoàng hôn đẹp hơn ngày thường, ráng đỏ như ngọn lửa hồng chiếu rọi nửa bầu trời, khiến toàn bộ đất trời phủ xuống một làn sáng nhàn nhạt.

Nơi xa sóng biển lấp loáng, phản chiếu cả bầu trời ráng đỏ cực kỳ hoàn mỹ.

Hai bên trời, nửa trên, nửa dưới...

Dưới cảnh đẹp như vậy, không khỏi làm tâm tình người ta vui vẻ.

Thế mà.

Nửa điểm vui vẻ Phong Thiên Nguyệt cũng không có.

Từ lúc ra ngoài đến giờ, Dịch Phong đã lãng phí vô ích suốt cả ngày.

Nàng nhìn trong mắt, gấp trong lòng.

Chuyện này ít một ngày, có thể làm không đủ thời gian để đi chuẩn bị, làm lõ xác suất thành công sau này.

Lúc này, sau một ngày mua sắm Dịch Phong hài lòng duỗi lưng một cái.

"Bận rộn một ngày, có thể mua xong những đồ cần đem rồi."

Dịch Phong mặt này thoả mãn nói.

Lời nói của Dịch Phong, hoàn toàn khiến Phong Thiên Nguyệt giải phóng hết tâm tình sầu lo, trong lòng cũng thở dài một hơi, thầm nghĩ cuối cùng vị này cũng bắt đầu làm chính sự rồi hả?

"Vậy tiên sinh, tiếp theo chúng ta làm gì?"

Phong Thiên Nguyệt thận trọng nói.

"Đã đi cả ngày rồi, không làm gì hết, trở về thôi."

Dịch Phong che tay nhìn chút ráng đồ trên trời một chút, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Nhưng Phong Thiên Nguyệt nhanh miệng hỏi lại.

"Về, trở về?"

Nàng chớp mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng nối, không nhịn được hỏi: "Tiên sinh, không phải ngài muốn chuẩn bị gì đó cho truyền thừa sao, sao lại trở về?"

"Ta nói muốn chuẩn bị đồ, nhưng không phải đều chuẩn bị xong hết rồi sao?" Dịch Phong xoay xoay nhẫn trữ vật của mình, cười nói: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, đương nhiên phải trở về thôi!"

Nghe vậy, Phong Thiên Nguyệt trực tiếp hoang mang.

Nàng hít sâu một hơi, mỗi câu mỗi chữ hỏi thăm: "Ý ngài là, hôm nay ngày mua thịt bò khô và lạp xưởng chân vịt tẩm ướp gia vị, chính là những thứ cần chuẩn bị cho tiếp nhận truyền thừa sao?"

"Đúng vậy, ngươi không phải luôn theo ta, nhìn ta mua gì hả?"

Dịch Phong hỏi.

Nghe Dịch Phong xác nhận xong, Phong Thiên Nguyệt không nhịn được lảo đảo hai bước, đỡ lấy trán trên mặt trực tiếp lộ ra vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

Thì ra những thứ như thịt bò khô và lạp xưởng chính là chuẩn bị của vị này.

Trời ạ!

Phong Thiên Nguyệt không biết phải nói gì cho phải.

Đây chính là tử vong truyền thừa đó.

Tiếp nhận tử vong truyền thừa không phải nên chuẩn bị mấy thứ như át chủ bài bảo mệnh và bảo vật sao?

Mua một đống thịt bò khô để đón nhận tử vong truyền thừa?

Vị này đang đùa nàng hay gì?

"Tiên sinh, ý ta nói là, trong tử vong truyền thừa nguy cơ tứ phía, hung hiểm cực kỳ, ngoại trừ những thứ ngài nói là chuẩn bị này ra, không lẽ không cần phải chuẩn bị cái gì khác hả?" Phong Thiên Nguyệt hỏi.

"Chuẩn bị cái khác sao?"

Dịch Phong gãi gãi đầu: "Ngươi để ta suy nghĩ một chút"

Thấy Dịch Phong đang rất nghiêm túc suy tư, vẻ mặt Phong Thiên Nguyệt lặng yên.

Tiếp nhận tử vong truyền thừa phải chuẩn bị chu toàn một chút, không phải chỉ phương thức thôi, mà còn phải nghe qua nhắc nhở của nàng và suy ngẫm mới biết được nên chuẩn bị thế nào.

Nói một câu mạo phạm.

Mạch não của vị này không bình thường chút nào.

"À, nghe ngươi nhắc nhở như vậy, ta chợt nhớ đúng là còn một vật rất quan trọng chưa chuẩn bị"

Lúc này, Dịch Phong vỗ đùi, giật mình nói.

Phong Thiên Nguyệt thở dài một hơi.

Nhìn bộ dáng này, xem như mạch suy nghĩ của vị này đã đến chính sự.

Thế nhưng.

Câu nói tiếp theo của Dịch Phong trực tiếp khiến nàng rơi vào hâm băng.

"Ta mới chỉ chuẩn bị thịt bò không và lạp xưởng thôi, nhưng chưa chuẩn bị lương khô nha, ăn hết đống đồ ăn này mà không có cơm là không được. Xem ra phải chuẩn bị chút lương khô, để ta về nghĩ cách ép giảm xem sao."

"Ngươi chờ ta một chút, ta đến đối diện mua chút lương khô"

Dịch Phong nói xong, sau đó liền đi vào cửa tiệm đối diện, cò kè mặc cả với người bán hàng.

Phong Thiên Nguyệt khóc không ra nước mắt, thậm chí còn có chút muốn chết.

Trong lòng bắt đầu dần dần hối hận trước đó ra quyết định vì Dịch Phong.

Mặc dù vị này có thể câu được Long Ngư, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy, thật không đáng tin cậy chút nào.

Sau khi Dịch Phong mua lương khô xong, vẫn không có mảy may cảm thấy nên chuẩn bị gì khác, thậm chí còn đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn thì mình mặc cả thành công.

Phong Thiên Nguyệt triệt để trầm mặc ngậm miệng.

Chấp nhận số phận.

Bỏ cuộc.

Không vùng vẫy, muốn huỷ diệt thì huỷ diệt luôn đi.

Trên mặt biển xa xôi.

Mị Tiên Nhi vuốt vuốt mạt chược trong tay, có hơi xuất thần nhìn mặt biển phía xa.

"Hừ, trong thiên hạ sao lại có thể có loại tiểu súc sinh như vậy?"

"Thấy người không biết gì không sợ gì rồi, nhưng chưa thấy ai chủ động muốn chết như này..."

Môi đỏ thì thào nhắc tới, lộ ra vẻ mất mát của nàng.