Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1196: Thủ đoạn bá đạo.




Nhưng đồng thời nàng cũng tự hoài nghi bản thân.

Vừa rồi thật sự mình diễn kém vậy hả, thật sự đúng như Dịch Phong nói nhìn không nổi luôn sao?

Chuyện này khiến sự tự tin từ xưa đến nay của nàng bị đả kích.

Thấy trong mắt Dịch Phong hiện ra vẻ xem thường, trong lòng Mị Tiên Nhi lúc này đã đưa ra một quyết định.

Không được.

Không thể để cho gia hoả này biết Diệp Thanh Nhi vừa rồi là mình được.

"Đương nhiên không phải ta rồi"

Trên mặt nàng bất động thanh sắc, bày ra bộ dáng cao lãnh, hơi ngẩng đầu lạnh lùng đáp.

"Ha, ta biết không phải ngươi mà, ngươi đường đường là thuyền trưởng, sao có thể lén lút như vậy được?" Dịch Phong cười nói.

"Đương nhiên rồi."

"Thuyền trưởng ta đang sao có thể là loại người như vậy được."

Mị Tiên Nhi vội vàng phủi sạch quan hệ với tên lừa đảo kia.

"Có điều nhắc tới tên lừa đảo kia ta phải chửi một trận mới được, gì mà bị trúng độc song tu, còn đền đáp cho ta nhiều như vậy, ngươi nói coi sao trong thiên hạ lại có người ngốc như vậy, trên đời làm gì có ai đần như vậy, ngươi nói đúng không?" Dịch Phong còn nói thêm.

Hô hấp của Mị Tiên Nhi càng thêm nặng nề, nắm đấm dưới lớp áo bào run bần bậc.

"Sao vậy, không lẽ thuyền trưởng không đồng ý với lời ta nói sao?" Dịch Phong hỏi.

"Đồng, đồng ý"

Cả khuôn mặt Mị Tiên Nhi đều biến đen, nắm đấm dưới ống tay áo càng siết chặt hơn.

"Chà, nói đi cũng phải nói lại, thuyền trưởng vẫn chưa nói cho ta vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây, không phải ngươi nên ở lầu bốn sao?" Dịch Phong nghi ngờ hỏi.

"À ta..."

Mị Tiên Nhi trầm mặt, ấp a ấp úng một hồi lâu mới quang minh chính đại nói: "Truyền trưởng ta cũng được báo là trên tuyến thuyền số tám xuất hiện một nữ lừa đảo, cho nên ta mới cố ý xuống lầu thị sát một phen"

là "À, thì ra là thế. Hoá ra thuyền trưởng xuống cũng vì chuyện này.

Dịch Phong bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thuyền trưởng đại nhân nhất định phải đưa chuyện này ra ánh sáng"

"Yên tâm đi, thuyền trưởng ta đương nhiên sẽ không để nàng lừa gạt bất kỳ người nào trên này."

Mị Tiên Nhi giơ tay che kín vẻ mặt thâm trầm, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói.

"Đã có thuyền trưởng lo rồi, ta sẽ không quản nữa"

"Cáo từ"

Dịch Phong chắp tay rời đi.

Sau lưng, Mị Tiên Nhi nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng ai ngờ, Dịch Phong vừa đi được hai bước lại quay người lại.

Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn, bất động thanh sắc.

"À, ngươi cho ta ở một gian phòng rất dễ chịu, chuyện xảy ra ở lầu bốn ta sẽ không so đo với ngươi nữa."

Nói xong, Dịch Phong chắp tay sau lưng rời đi.

Nhưng một câu bạo kích cuối cùng này trực tiếp làm Mị Tiên Nhi phát cáu.

Cái gì mà ta không so đo với ngươi nữa.

Chuyện này nàng chưa gây tính sổ với hắn đâu.

Rầm rầm rầm.

Ngay lúc nàng đang cực kỳ phẫn nộ, nước biển bên cạnh tự động nổ rầm rầm từng trận, nước toé cao mười trượng.

Đời này Mị Tiên Nhi nàng chưa bao giờ thất bại thảm hại trong tay nam nhân như vậy.

Nàng ngẩng đầu nhìn bến cảng xa xa sắp đỗ, trong lòng nảy ra một kế.

"Ranh con, ngươi đã muốn chơi, vậy ta sẽ chơi với ngươi. Ngược lại ta muốn xem ngươi làm sao thoát khỏi lòng bàn tay ra."

Mị Tiên Nhi vung bàn tay lên, một đạo mệnh lệnh trực tiếp truyền xuống.

Không lâu sau đó, thuyền tuyến số tám đỗ bến cảng.

Tại bến cảng vô số tu sĩ chờ rất lâu hưng phấn chuẩn bị lên thuyền, nhưng không ngờ là, chuẩn bị lên lại bị thuyền viên trên tuyến số tám ngăn lại.

Không chỉ thế.

Những tu sĩ vốn đang ở trên thuyền cũng bị đuổi xuống.

Biến cố bất ngờ này bỗng làm cho cả bến cảng trở nên cực kỳ hỗn loạn, vang lên từng trận chửi rủa phản đối.

Bên của sổ lầu bốn.

Mị Tiên Nhi vềnh đôi chân dài, nâng trà trong tay nhìn cảnh bến cảng hỗn loạn, mắt điếc tai ngơ.

"Hừ, các ngươi làm vậy là có ý gì?"

Đúng lúc này, trong đám người bị đuổi xuống, có một nam tử trung niên bay vút lên, phẫn nộ quát: "Ta chính là đảo chủ Tần Bá Thiên Phụng Thiên Đảo, sao các ngươi dám đuổi ta xuống thuyền, các người là người Linh Lung Các thì sao, chẳng lẽ được ngang ngược vô lý vậy hả?"

"Đúng, đúng vậy."

"Vì sao các ngươi đuổi bọn ta xuống thuyền?"

Thấy Tần Bá Thiên đứng ra, tâm tình của đám người trên bến cảng tăng vọt, theo Tần Bá Thiên bắt đầu lớn tiếng chửi rủa, muốn xông lên tuyến thuyền số tám lần nữa.

Nhưng vào lúc này.

Một đạo hồng quang loé ra từ lầu bốn, xông phá phòng ngự của Tần Bá Thiên dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt hất văng hắn xuống nước biển đen thui.

Cũng may ở gần bến cảng hắn mới may mắn thoát ra được, nhưng bản thân cũng chịu trọng thương, cả người ướt sũng đứng từ nước lên, cúi đầu không dám nói lại.

Mà thủ đoạn bá đạo của Linh Lung Các như vậy cũng lập tức làm đám người đang nháo nhào ngậm miệng lại, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn tuyến thuyền số tam đuổi tất cả mọi người xuống, rồi nghênh ngang rời đi.