Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1195: Cút!




"Công tử thân là nam nhị, lại có khí chất phi phàm, tướng mạo tuấn lãm, bộ dáng của công tử vừa hay cũng giống ý lan quân trong mộng của Thanh Nhi, cho nên... cho nên..."

Mị Tiên Nhi ra vẻ đồ bừng cả mặt, dùng âm thanh càng lúc càng nhỏ thì thầm: "Cho nên Thanh Nhi khẩn cầu công tử song tu cùng với Thanh Nhị, giải trừ cổ độc."

"Sau đó nếu công tử cảm thấy Thanh Nhi không tệ, Thanh Nhi liền nguyện ý trở thành người của công tử"

"Còn nếu công tử không thích Thanh Nhi, vậy thì Thanh Nhi không cần công tử chịu trách nhiệm, nhưng niệm ân cứu mạng của công tử, bất cứ tiền tài bảo vật nào, chỉ cần công tử muốn, chắc chắn Thanh Nhi sẽ thoả mãn"

Nói xong.

Mị Tiên Nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Dịch Phong, rất giống một con mèo nhỏ bị uỷ khuất.

Thân thể mềm yếu lung lay sắp đổ, mềm nhũn không dễ phát giác dựa gần Dịch Phong.

Trong lòng.

Cũng đầy nghiền ngẫm.

Nàng không tin Dịch Phong có thể cầm cự lại dụ hoặc trước mắt này.

Đúng lúc này.

Thân thể nàng đã dần dần dựa sát Dịch Phong.

Khoé miệng nàng khẽ nhếch.

Thế nhưng khi nàng nghĩ Dịch Phong đã thuận theo chín phần mười rồi, khoé miệng nở nụ cười thì một tiếng quát nghiêm nghị vang lên.

"Cút!"

Âm thanh vừa dứt, một cước bay thẳng lên ngực nàng.

Làm Mị Tiên Nhi không kịp đề phòng bị đá bay ra ngoài.

Râm!

Đồng thời cửa phòng cũng đóng sâm lại.

Dịch Phong chửi ầm trong lòng.

Vốn thật sự cho rằng gia hoả này gặp nạn cần người cứu giúp, nhưng càng nói càng thấy không đúng.

Mặt đẹp, gia thế khủng.

Cho ngươi đè còn trả thêm tiền cho ngươi?

Xong việc cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm?

Con mẹ nó, xem có khác gì điện thoại lừa đảo kiếp trước không.

Hắn không bao giờ quên được khi xưa mình ngu ngốc đến chừng nào, nhận cuộc điện thoại kia xong mất trắng tiền cả tháng.

Hắn dầy dặn kinh nghiệm, lại hiểu rõ đủ loại app lừa đảo của thanh niên hiện đại, sao có thể trúng cái kế thấp kém như này được.

Tuyệt đối không bao giờ.

Nhưng Dịch Phong cũng không đánh chết, dù sao giờ mình cũng không tổn thất gì, tên lừa đảo này cũng không đáng chết.

Cho nàng một cước, giáo huấn vậy là được rồi.

Lúc này, có hai đệ tử thế gia từ boong tàu đi tới, đang nói chuyện với nhau liền phát hiện bên cạnh đống vỡ vụn trong khoang thuyền có một em gái đang nằm đó.

Nhan sắc và dáng người của em gái này lập tức khiến hai tên đệ tự thế gia trừng lớn con mắt.

Nước bọt cũng suýt chút nữa chảy ròng ròng.

Nữ tử tuyệt sắc như vậy, cả đời bọn hắn chưa từng gặp bao giờ.

Hai người liếc nhau, lập tức nổi lên tà niệm, vội vàng kéo nữ tử kia lên.

Bắt đầu ân cần quan tâm, chuẩn bị hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ.

"Cút!

Gương mặt tinh xảo của Mị Tiên Nhi bình tĩnh, trực tiếp ném bọn hắn xuống dưới biển đen thui.

Nàng cũng không quan tâm bọn hắn là con em thế gia nào.

Dòng biển đen nhánh nháy mắt nuốt trọn hai người, tựa hồ trong dòng nước kia ẩn giấu một thứ đồ không để ai biết.

Thế nhưng dù có ném hai cái người có mắt như mù kia xuống biển, Mị Tiên Nhi vẫn không cách nào xả hết lửa giận trong lòng lúc này.

Tay nàng nắm chặt thành quyền, cơ thể mầm mại run rẩy tức giận.

Đời này nàng chưa từng đụng phải nam nhân không hiểu phong tình như vậy.

Đầu tiên là quăng ngã, giờ lại một cước đá bay nàng, quả thật không phải chuyện nam nhân có thể làm được mà.

Nàng tức hổn hển, bất chấp hết, không dịch dung nữa. Phải đi thẳng lên tầng ba, đánh đập hành hung Dịch Phong một trận, sau đó mới chất vấn hắn, rốt cuộc hắn có phải là đàn ông không.

Thế nhưng.

Khi nàng chuẩn bị đi, sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc.

"Trùng hợp ghê, sao ngươi lại ở đây?"

Nghe được âm thanh này, nháy mắt Mị Tiên Nhỉ trở nên tức giận.

Vì người đến không phải ai khác, chính là người nàng muốn hành hung một trận - Dịch Phong.

Nàng xoay người chuẩn bị động thủ, cùng lúc đó Dịch Phong cũng lùi xa một bước.

"Vừa nãy ở ngay cửa phòng ta đụng phải một nữ tử lừa đảo thấp kém, vừa hay ngươi cũng ở chỗ này, không phải ngươi là nữ lừa đảo kia chứ? !"

Nói xong mặt mũi Dịch Phong đầy cảnh giác nhìn nàng.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ thì hắn lại lắc đầu thì thầm nói: "Mặc dù vừa khéo ngươi cũng ở đây, nhưng nghĩ kỹ một chút thì hẳn không phải người đó đâu."

"Cái kể lừa đảo kia thủ đoạn thấp kém cực, nói gì mà bị trúng độc, muốn ta song tu với nàng, song tu xong còn không cần ta chịu trách nhiệm, còn đòi đền đáp cho ta. Xem thủ đoạn lừa gạt thấp kém như vậy có khi trí thông minh không được cao lắm"

"Mà dù sao ngươi cũng là thuyền trưởng thuyền này, cũng không thiếu thứ gì, hơn nữa nhìn qua không ngu như vậy."

"Cho nên, hẳn không phải là ngươi đâu nhỉ?"

Sau khi Dịch Phong ngừng phân tích, ngẩng đầu nhìn Mị Tiên Nhi trước mắt hỏi.

Nhưng hắn không biết được, sau khi Mị Tiên Nhi nghe xong, nội tâm cực kỳ phẫn nộ, dưới lớp trường bào ngọc thủ siết chặt nắm đấm, móng tay đều đâm vào trong thịt, hận không thể chôn sống Dịch Phong ngay tại chỗ.