Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1197: Người này, đầu óc có bình thường không vậy?




Mị Tiên Nhi đang thưởng thức trà bên cửa sổ từ đầu đến cuối không để chuyện vừa rồi ở bên cảng trong lòng, thấy thuyền số tám cách xa bến cảng, lúc này bốn phía là nước biển mênh mông vô bờ, nàng mới chậ, chạp buông cái ly trong tay xuống.

"Người đâu, kêu tiểu tử kia dậy cho ta."

Nàng nhàn nhạt nói.

"Vâng!"

Nam quản gia cúi đầu, sau đó đi xuống lầu ba.

Chỉ chốc lát sau.

Dịch Phong liền bị quản gia đưa đến lầu bốn.

"Chuyện gì, lại tìm ta?"

Dịch Phong cũng không khách sáo, trực tiếp đặt mômh xuống ngồi đối diện Mị Tiên Nhi.

"Chẳng lẽ đã bắt được nữ tặc kia rồi?"

Vừa nhắc đến nữ tặc kia, sắc mặt Mị Tiên Nhi lập tức mất tự nhiên, sặc một ngụm nước.

Vì không để cho Dịch Phong nhìn ra đầu mối.

Nàng đặt chén trà trong tay xuống, bất động thanh sắc nói: "Tất nhiên đã bắt được, bị đuổi xuống thuyền rồi."

"Lợi hại"

Dịch Phong giơ ngón cái về phía Mị Tiên Nhi, đứng dậy chuẩn bị đi.

Một là cử chỉ hành động của nữ nhân này rất lạ.

Lúc thì câu dẫn ngươi, lúc thì lại nói là đùa với ngươi, đều làm người khác cảm thấy không thể hiểu nổi.

Một cái khác hắn nghĩ tới chính là, nhất định nữ nhân này vì cái lần hắn quăng ngã nàng nên giờ mới nhìn chằm chằm mình.

Cho nên có thể ít tiếp xúc với nữ nhân này càng ít càng tốt.

Nhưng Dịch Phong vừa đứng dậy đã bị MỊ Tiên Nhi gọi lại.

"Dịch công tử sao lại gấp gáp đi như vậy"

Mị Tiên Nhi thong thả nói: "Nhìn biển rộng mênh mông vô bờ này đi, đẹp làm sao, chẳng phải tâm sự càng dễ chịu hơn sao?"

Dường như nhìn ra lo lắng của Dịch Phong, nàng lại nói tiếp:

"Dịch công tử yên tâm, chỉ là trò chuyện đơn thuần mà thôi"

Dịch Phong bán tín bán nghỉ nhìn nàng.

Do dự một hồi lâu mới chịu ngồi xuống lần nữa.

"Không biết lần này không tử đi biển là muốn đến nơi nào?" Mị Tiên Nhi nhẹ giọng hỏi.

"Ta đi Phong Nguyệt Đảo."

Dich Phong cũng không giấu giếm, nói thẳng.

"Hả, đi Phong Nguyệt Đảo?" Mị Tiên Nhi nhíu mày, nói: "Toàn bộ Phong Nguyệt Đảo đều thuộc về Phong Nguyệt Tông, không lẽ Dịch công tử ngươi là người Phong Nguyệt Tông?"

"Gì, ta không phải là người Phong Nguyệt Tông, cho tới giờ cũng cũng chưa từng đến Phong Nguyệt Đảo." Dịch Phong nâng bình trà lên, tó chi mình một ly, vừa thưởng thức vừa thong thả nói.

"Công tử không phải người Phong Nguyệt Đảo, lần này đến Phong Nguyệt Đảo làm gì?" Mị Tiên Nhi nghi hoặc hỏi.

"Không phải Phong Nguyệt Đảo Phong Nguyệt Tông có truyền thừa cái gì đó sao?" Dịch Phong nói thẳng: "Lần này ta đi vì cái truyền thừa kia, thử thời vận"

"Tử vong truyền thừa?"

Vừa nghe đến đây, sắc mặt Mị Tiên Nhi lập tức trở nên đặc sắc, vung khoé miệng lên nói: "Sợ là Dịch công tử không biết cái gì về truyền thừa kia rồi, đến bây giờ cái truyền thừa này không biết chính xác có bao nhiêu người thử qua, nhưng ai ai cũng đều chết vì truyền thừa đó, không có ngoại lệ, là tử vong truyền thừa danh xứng với thực."

"Nhiều ngươi theo chết như vậy, toàn bộ người của Thiên Vực đều cảm thấy, cơ bán không có người có khả năng sống sót để tiếp nhân cái truyền thừa này. Cho nên cho dù rất nhiều tu giả trông mà thèm cái truyền thừa này, nhưng thực tế làm không ai dám chạm vào."

"Tới bây giờ, đã trăm năm rồi không có ai đụng vào cái truyền thừa này."

"Chẳng lẽ Dịch công tử muốn là người đầu tiên sau trăm năm sao?" Mị Tiên Nhi nhíu mày hồi.

Những lời nàng nói, tuyệt đối không phải là khích lệ.

Tất nhiên cũng không phải là khiêu khích, chỉ có thể coi là thẳng thắn với Dịch Phong tính nguy hiểm của truyền thừa này.

Nhưng vừa nghe Mị Tiên Nhi nói như thế, miệng Dịch Phong kém chút nữa cười phá lên.

Chẳng phải thuyền trưởng tuyến thuyền số tám này là đại nhân vật sao?

Đại nhân vật cũng nói thế, vậy xem ra cái tử vong truyền thừa này đúng là rất nguy hiểm.

"Khu, cũng nên dây vào tìm vận may thử." Dịch Phong hho nhẹ một tiếng, cười nói.

"Tất cả người đã chết trong đó cũng đều nghĩ như vậy"

Mị Tiên Nhi cau mày, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Ta nghĩ Dịch công tử ngươi cần phải hiểu rõ, ngươi đi chuyến này, chính là thập tử vô sinh. Thậm chí không nói khoa trương, ngươi tất sẽ chết trong đó, có lẽ lời này của ta không dễ nghe, nhưng sự thật chính là như vậy."

Miệng Dịch Phong cười càng rộng ra.

"Mị Tiên Nhi tiểu thư nói gì vậy, không những không hề khó nghe, mà ngược lại quá là lọt tai."

Dưới sự hưng phấn, hắn lại nâng ly trà lên, không nhịn được giương về phía Mị Tiên Nhi, mặt mày thành khẩn nói: "Cực kỳ cảm ta tín nhiệm của Mị Tiên Nhi tiểu thư, nếu sự thật đúng là vậy, ta nhất định sẽ phù hộ ngươi."

Mị Tiên Nhi lập tức ngây ngốc tại chỗ.

Cả khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp cũng cứng ngắc lại.

Cảm ơn nàng đã tín nhiệm?

Người này, đầu óc có bình thường không vậy?

Nhưng mà nghĩ lại.

Nàng liền cười lạnh một tiếng.

Đúng là cảm thấy mình bị giễu cợt, mới cố ý nói với loại âm dương quái khí này.