Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1194: Chơi thêm trò nữa.




Nói xong, nàng thưởng thức trà, lại phát hiện vẻ mặt đau trứng càng thêm cuống cuồng của quản gia.

"Còn chuyện gì nữa? Nói đi."

Nàng ung dung hỏi.

"Đại nhân, không phải, không phải như vậy." Thấy cuối cùng cũng cho mình nói chuyện, quản gia vội vàng báo cáo: "Hắn không những đồng ý, mà còn cường ngạnh đòi ở phòng chữ Thiên"

"Hả?"

Bị nước trà làm bỏng môi một chút, nàng vội đặt cái chén trong tay xuống, vẻ mặt chấn kinh nhìn quản gia.

"Mọi chuyện hình như càng trở nên thú vị rồi đấy."

"Tiểu gia hoả này, sao trong lòng lại mâu thuẫn như vậy, thật đúng là khiến người ta nhìn không thấu mà."

"Nhưng mà nhớ lại bộ dáng gấp gáp hổn hển như khỉ kia của ngươi, vẫn đủ làm nữ nhân ta cảm thấy đầy hứng thú."

"Vậy thì ta sẽ nghiêm túc đấu một trận với ngươi xem sao!"

"Dù sao vẫn có thể khống chế ngươi trong lòng bàn tay."

Nàng giương môi đỏ lên, sau khi đuổi quản gia ra, nàng lắc người biến thành một nữ tử khác, vóc dáng càng thêm xinh đẹp, tư thái càng thêm quyến rũ, lại kết hợp với tấm lụa mỏng quấn quanh thân và vớ chân màu đen, cơ hồ khiến nam nhân muốn ngừng cũng không ngừng được.

Nàng ung dung đi xuống lầu ba, trực tiếp đi đến cửa phòng Dịch Phong.

"Cứu mạng, xin hỏi có ai ở đây không?"

Ngay khi Dịch Phong đang ngồi trong phòng tính toán xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, liền nghe thấy tiếng la mỏng manh của nữ tử ngoài cửa.

Lúc đầu hắn cũng chẳng để tâm, mãi đến khi âm thanh càng trở nên gấp rút, hắn mới giấu kỹ Tiên Tinh, đứng dậy mở cửa.

Ở cửa phòng.

Có một nữ tử cực kỳ đẹp mắt đứng đó.

Sắc mặt nàng đỏ au, hô hấp dồn dập, dáng người xinh đẹp nửa dựa trên cửa, ngẩng đầu nhìn Dịch Phong.

"Công tử, tiểu nữ gặp nạn, công tử có thể cho ta vào được không?"

Âm thanh mềm mại của Mị Tiên Nhi vang lên, kèm theo từng tia khẩn cầu.

Với kinh nghiệm của nàng.

Dung mạo xinh đẹp lúc này của mình, rồi thêm dáng người ăn mặc thế này, hoàn cảnh thế này, sẽ kích thích ý muốn bảo hộ của bất kỳ người đàn ông nào, căn bản một nam nhân nào có thể cự tuyệt nàng.

Thế nhưng.

"Rầm!"

Cánh cửa bị đóng sầm lại, suýt chút nữa đập vào mặt nàng.

Nàng ngây ngốc tại chỗ, chỉ có thể nhìn chằm chằm cánh cửa màu đỏng cổ trước mắt, đứng ngây người ra.

Hừi Khi không đến gõ cửa, vừa nhìn là biết lừa đảo rồi.

Nhìn ta dễ bị lừa chắc.

Dịch Phong ngạo kiều quanh về phòng ngồi xuống.

Đếm tiền.

Mị Tiên Nhị ngây ngốc một lúc lâu mới hoàn hồn.

Nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi lộ ra vẻ mặt hung ác.

"Nhóc con, ngươi đúng là ác độc!"

"Tỷ tỷ đây không tin không giải quyết được ngươi."

Nàng không cam tâm nói, lại gõ cửa thêm lần nữa.

"Công tử, tuy rằng không quen biết, nhưng tiểu nữ đang gặp tình huống khẩn cấp không biết làm sao, đành mạo muội tới quấy lì rây.

"Tiểu nữ chính là Diệp Thanh Nhi Thiên Diệp Đảo. Lần này bị trúng kịch độc, nếu công tử chịu giúp ta, Thanh Nhi nhất định sẽ dùng hết sức mình đền đáp, đến lúc đó công tử có bất cứ yêu cầu nào thì Thiên Diệp Đảo ta chắc chắn sẽ thoả mãn người."

Âm thanh Mị Tiên Mi vừa khẩn cấp vừa có một chút kiều mị truyền vào tai Dịch Phong.

Quấy nhiễu đến mức làm Dịch Phong tâm thần không yên, đếm mấy lần vẫn tính sai.

"Không lẽ nữ nhân này gặp đại nạn thật hả?"

Dịch Phong nhéo nhéo cái mũi, ngẩng đầu suy nghĩ.

Nếu đúng vậy thật, từ chối người ta nhốt ngoài cửa nhỡ đâu chết thảm thì không được hay lắm.

Dưới tình cảnh đang sống dưới mái hiên nhà người ta, được tiếp đãi thế này mà thấy chết không cứu thì không được.

Hay là cứ ra xem thử như nào.

Dịch Phong nghĩ vậy xong, lại cất kỹ tiền đi, rồi đứng dậy mở cửa.

Thấy cuối cùng Dịch Phong cũng chịu mở cửa, trong mắt Mị Tiên Nhi bất giác lộ ra vẻ đắc ý khó nhìn ra.

"Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?"

Mặc dù Dịch Phong mở cửa phòng, nhưng lại không để Mị Tiên Nhi bước vào mà chặn ở cửa hỏi.

"Công tử, là như vây, lần này Thanh Nhi đi rèn luyện ở gần Truyền Tống Đảo, không biết dưới tình huống nào mà bị tặc nhân hạ độc."

Mị Tiên Nhi nói rõ đầu đuôi gốc ngọn ra.

Rủ mi, trong mắt nổi lên sương mù, yếu đuối mỏng manh khẽ run rẩy, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến ai cũng phải nổi lòng thươn xót.

"Vậy thì ngươi đúng là thảm thật, nhưng mà ta cũng không giải độc cho đâu!"

Dịch Phong cau mày nói.

"Nếu ta đã tìm đến công tử, thì nhất định công tử có thể giải được độc tố trên người Thanh Nhi" Mị Tiên Nhi điềm đạm đáng yêu nói.

"Ta giải được hả?"

Dịch Phong khó chịu: "Ta làm được sao ta không biết?"

"Vậy cuối cùng trong người ngươi là độc gì?" Dịch Phong lại hỏi.

Nói đến đây, gương mặt xinh đẹp kiểu mị của nữ tử trước mắt xấu hổ cuối đầu, trong miệng muốn nói lại thôi, vẻ mặt đỏ bừng lan xuống dưới cổ.

"Là, là tình cổ"

"Loại độc này cực kỳ tàn độc, Thanh Nhi phải trong thời gian ngắn tìm được nam tử song tu mới giải độc được."