Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 119: Sao lại có người mạnh mẽ tới vậy?




“Hỏi đường?”

Đôi mày đẹp của nữ tử khẽ nhíu. Nàng lạnh lùng nói: “Kẻ vô tri không biết sợ, thế mà cũng dám xông vào ngọn núi này!”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, nhưng giọng của nàng vẫn truyền tới.

“Hai người các ngươi đưa hắn xuống núi. Nhất định phải làm được, nếu không ở trong núi này hắn sẽ không sống nổi.”

“Đa tạ cô nương.”

Nghe vậy, Dịch Phong lễ phép nói cảm ơn.

Chẳng qua nàng không đáp lại nữa. Bàn tay ngọc ngà vén tà váy trắng lên, nàng ngồi khoanh chân dưới đất, từ từ nhắm đôi mắt sáng ngời kia lại.

Hai thanh niên mang Dịch Phong xuống chân núi, nhưng đi chưa được bao xa, hai người này đã xoay người bỏ đi.

“Ôi chao, hai vị lão ca, đây là sao thế?”

Dịch Phong nhìn hai người với vẻ buồn bực. Họ còn chưa đi ra khỏi núi đâu.

“Hừ, tiểu tử ngươi phải biết đủ mà dừng chứ. Nếu không phải nể mặt Lý tiểu thư, ta còn chẳng thèm nói chuyện với một phàm nhân nho nhỏ như ngươi đâu. Mà ngươi có xuống núi được không, hay sống chết thế nào thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?” Một thanh niên nói với vẻ khinh thường.

“Đúng vậy, phàm nhân mà thôi, mạng vốn rẻ mạt, chết cũng không đáng tiếc!”

Một gã khác cũng cất giọng giễu cợt. Sau đó hai người bay lên, nhanh chóng rời đi, hiển nhiên là không quan tâm đến sự sống chết của Dịch Phong nữa.

“Được thôi.”

Dịch Phong xoa mũi, không thèm để ý. Sống hai đời nên hắn có tấm lòng vô cùng rộng rãi. Hắn xách con rùa đi tìm đường tiếp.

Có điều hắn không hiểu là, vì sao nữ tử kia lại nói nơi này nguy hiểm?

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ có dã thú xuất hiện thì có vẻ cũng được mà…

Hay là.

Do thần kinh của mấy người tu luyện dễ căng thẳng đi!

“Đưa xuống núi rồi?”

Sau khi hai thanh niên chạy về, nữ tử đang ngồi xếp bằng từ từ mở mắt, mặt không đổi sắc hỏi.

“Đưa… đưa rồi.”

Hai thanh niên nhìn nhau ngầm hiểu, cúi đầu đồng thanh nói.

Nữ tử liếc bọn họ, tiếp tục nhắm mắt.

Tuy nhiên, ngay sau đó, nàng cảm giác được một nguy cơ lớn sắp ập tới. Còn chưa kịp phản ứng, yêu khí nồng nặc đã bùng nổ ở trên không trung.

Sau đó mặt đất bị một bóng đen bao trùm. Một con chim ưng khổng lồ duỗi những móng vuốt sắc nhọn bổ nhào tới, kèm theo đó là một giọng nói tràn đầy sát ý.

“Giết hết tất cả nhân loại trong núi, không chừa một ai!”

“A!”

“A!”

Khi giọng nói vừa dứt, móng vuốt sắc bén của Ưng Vương vụt qua, máu bắn tung toé, thân thể của hai tên thanh niên vừa rồi lập tức đứt lìa.

Cùng lúc đó, vô số yêu thú lao ra khỏi khu rừng và bao vây những người này.

“Cái gì?”

“Nhiều yêu thú vậy?”

“Chuyện gì thế này?”

Khi nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt mọi người lập tức lộ rõ vẻ hoang mang, đám yêu thú đông nghìn nghịt này khiến da đầu họ ngứa ran.

Sắc mặt nữ tử đứng trên mặt đất cũng thay đổi, trường kiếm trong tay xuất ra, kèm theo là một luồng kiếm khí mạnh mẽ, ánh kiếm bao trùm về phía Ưng Vương.

“Keng!”

Trường kiếm rơi xuống móng vuốt sắc bén của Ưng Vương, một tia sáng chói mắt chợt lóe lên.

“Nhân loại, ngươi nhất định phải chết.”

Ưng Vương ngẩng đầu gào một tiếng, đôi cánh dang rộng hoá thành thanh kiếm sắc bén phóng lên trời, sau đó xoay người mạnh mẽ lao xuống, bao trùm lấy nữ tử bằng một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ.

Đôi lông mày xinh đẹp của nữ tử hơi cau lại.

Thanh trường kiếm lướt qua, hóa thành muôn ngàn ánh kiếm rồi hợp lại làm một, tạo thành một đạo kiếm quang từ dưới lên trên, xuyên thẳng ra ngoài.

Trong chốc lát, nơi đây kiếm khí bức người.

“Keng!”

Hai sức mạnh mạnh mẽ va chạm vào nhau rồi lập tức biến thành một làn sóng xung kích cực lớn lan rộng ra xa, dưới sự chấn động kịch dữ dội này, vô số cây cối bị chặt đứt.

Đồng thời, khói bụi mặt đất cũng mù mịt cả lên.

“Hừ!”

Dưới uy lực của một kiếm này, Ưng Vương nhếch miệng khó chịu rên rỉ, thân hình to lớn bị chấn động văng ra, cách mấy trăm thước mới ổn định được cơ thể, nhưng móng vuốt sắc bén vẫn bị kiếm làm cho bị thương, máu tươi nhỏ từ trên không xuống.

“Bịch bịch bịch…”

Cùng lúc đó, nữ tử có đôi chân ngọc giẫm xuống mặt đất, nhưng chỉ vài bước.

Dễ nhận thấy, trong vụ va chạm này, nàng hoàn toàn chiếm ưu thế.

Nhưng trong đôi mắt sáng ngời của nàng lại hiện lên vẻ nghiêm trọng, tuy nàng chiếm ưu thế, nhưng dưới sự tấn công của một bầy yêu thú khổng lồ như vậy, những đệ tử khác cũng lần lượt ngã xuống.

Chưa đến phút chốc đã gục hơn phân nửa.

“Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nàng cau mày, quả thật ngày thường ở dãy núi này có không ít yêu thú, nhưng chỉ cần tránh được chúng thì sẽ không gặp phải rắc rối gì, chưa bao giờ có chuyện tập hợp được một nhóm yêu thú đông đảo tới vậy.

Còn có con ưng vừa rồi mới tấn công nàng, e rằng nó đã đạt tới cảnh giới của Yêu Vương rồi!

Chuyện như này, bình thường sẽ không xuất hiện.

“Gào.”

Ngay lúc nàng đang nghiêm mặt lại, tiếng gầm chấn động cả khu rừng vang lên, một con báo dũng mãnh lao ra khỏi khu rừng.

“Rầm!”

Mặt đất lại một trận rung chuyển, Trư Vương chân tay nặng nề đạp trên mặt đất lao tới.

“Lại còn hai Yêu Vương ư?”

Nữ tử nhíu mày thật chặt, khi nhìn lên, Ưng Vương đã bị thương nhưng lại chưa hề mất sức chiến đấu kia đang gào thét trên không trung, rồi lao như bay đến.

Dường như không thèm nói thêm gì, tam đại Yêu Vương đã điên cuồng tấn công như vũ bão vào nữ tử kia.