Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 120: Điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được




Nữ tử cũng không chịu thua kém, nàng rõ ràng là một một người con gái chân yếu tay mềm, giờ đây lại bộc phát ra khí tức bức người, cả người hóa thành một thanh kiếm sắc bén, vẫn có thể đối phó với công kích của tam đại Yêu Vương.

“A!”

“A!”

“A, cứu mạng!”

Tuy nhiên, càng ngày càng có nhiều tiếng la hét của đám đệ tử kia, cho dù nữ tử muốn giải cứu, nhưng dưới sự tấn công của tam đại Yêu Vương, cũng hoàn toàn không thể thoát thân.

Cuối cùng, đệ tử cuối cùng ngã xuống trước mặt nữ tử với vẻ mặt sợ hãi.

Trên mặt đất.

Đầy những thi thể.

Máu tươi nhuộm đất, mùi máu dày đặc bao phủ cả khu rừng.

“Chết tiệt!”

Mặt nữ tử lạnh băng, trong lòng run lên, đây đều là những đệ tử ưu tú trong tông của nàng!

“Hừ, ngươi lại dám mất tập trung khi chiến đấu với chúng ta.”

Lúc này, Báo Vương cười lạnh một tiếng, mang theo móng vuốt khổng lồ gào thét bay tới. Nữ tử biến sắc cầm kiếm ngăn lại nhưng đã không kịp, váy trắng phần bụng dưới bị rách nát, để lại một vết thương kinh hoàng, lập tức nhuộm đỏ quần áo.

Nàng vội vàng lùi về phía sau, đôi mắt sáng ngời không cam tâm nhìn những thi thể, đôi môi đỏ mọng nghiến răng, hóa thành một luồng ánh sáng rồi nhanh chóng chạy trốn.

“Đuổi theo!”

Tam đại Yêu Vương nhìn nhau, hiển nhiên không muốn bỏ qua cho dù nàng là mỹ nữ.

Tốc độ của nữ tử vẫn hơn ba Yêu Vương kia, sau một phen rượt đuổi, cuối cùng nàng cũng tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của chúng.

Tuy nhiên, tình hình của nàng cũng không khả quan lắm.

Do mất máu quá nhiều nên khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên tái nhợt, chỉ có thể loạng choạng kéo theo cơ thể bị thương gấp rút lên đường. Đồng thời, vầng trán thanh tú của nàng cũng chưa từng dãn ra.

Nàng đi theo con đường này, phát hiện yêu thú rải rác khắp nơi, và nhiều trong số đó có mùi của các Yêu Vương khác.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Vẻ mặt của nàng không thể tin nổi.

Việc như này, trước nay chưa từng có.

Nhìn thấy một tiểu yêu cách đó không xa, nàng ôm mục đích giải quyết nghi ngờ, hình bóng ma mị vụt đi, bàn tay ngọc trực tiếp rơi xuống trên đỉnh đầu tiểu quỷ.

Sưu hồn!

Khi ký ức về con quỷ nhỏ tràn vào tâm trí nàng, đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp chớp, đôi môi đỏ mọng bất giác mở ra, cuối cùng cũng ngạc nhiên thốt lên.

“Sao mà…”

“Làm sao có người mạnh mẽ tới vậy được?”

Nhưng trong sự ngạc nhiên của nàng, một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ ập đến.

Sau đó phát hiện ra động tĩnh pử phía trước từ các phương hướng khác nhau truyền đến.

Hiển nhiên, truy binh đã đến.

Nàng lập tức nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn vào vách đá phía sau, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không cam lòng nhảy xuống.

“Nơi chết tiệt này, cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”

Dịch Phong cầm con rùa trong tay, lười nhác bước đi.

Rõ ràng là nhiệt độ trên núi không cao, nhưng dù sao lần này gấp rút lên đường, cơ thể đã lấm tấm mồ hôi từ lâu.

“Ồ, ở đây có một hồ nước.”

Hai mắt Dịch Phong sáng lên, hắn đi tới kiểm tra nhiệt độ nước, phát hiện không lạnh bèn cởi quần áo rồi thuận lợi xuống nước.

“Thoải mái ghê!”

Dịch Phong tắm rửa sạch sẽ thân thể, bàn chân đạp nước, phần thân trên tiếp xúc với mặt nước vừa vặn ngang tới eo, cười thoải mái dưới ánh mặt trời xuyên qua rừng cây.

“Tùm!”

Đúng lúc này, một bóng dáng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, làm nước dưới hồ bắn lên.

Nước bắn lên mặt, gương mặt của Dịch Phong bị nước bắn tung toé không nhìn rõ tình hình, khi mặt nước yên tĩnh, hắn nhìn lại lần nữa nhưng không nhìn thấy gì cả.

“Cái quái gì vậy?”

Dịch Phong vẫn đang giẫm trên mặt nước quan sát, ngay cả khi mặt nước hoàn toàn yên tĩnh cũng không phát hiện ra gì.

“Chắc là hòn đá gì xuống chăng?”

Hắn nghĩ.

Nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác có thứ gì đó đang bơi lên từ dưới chân mình.

“Không phải là rắn chứ?”

Vẻ mặt Dịch Phong kinh hãi!

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người hắn hoảng hốt.

Dường như thứ này định tấn công hắn, Dịch Phong hoảng sợ muốn rút lui nhưng đột nhiên một cái đầu thò ra ngay trước eo hắn.

Mặt của nàng ngoi lên khỏi mặt nước, để lộ ra một đôi mắt to, nhìn chằm chằm hắn.

Hình như.

Là một một nữ nhân?

Dịch Phong cũng cúi đầu nhìn xuống gương mặt này gần trong gang tấc, lập tức sững sờ.

Nhất thời, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Cầm thú!”

Đột nhiên, trên mặt nước xuất hiện một bàn tay ngọc, một cái tát đập thẳng vào mặt Dịch Phong.

“Chết tiệt!”

Dịch Phong chịu một cái tát thì lập tức chết lặng, hắn không nói lời nào mà tát lại một cái, đồng thời chửi ầm lên: “Đồ khốn kiếp, làm ta sợ như vậy, lại còn dám tát ta?”

Cái tát này cũng khiến nữ tử kia lập tức bị choáng váng.

Khuôn mặt lạnh băng lập tức bao trùm một luồng sát khí mạnh mẽ, trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm, thân thể ướt át bay ra khỏi mặt nước, một kiếm xuyên thẳng về phía Dịch Phong.

Nhưng khi ở giữa không trung, lại phát hiện không đủ sức, loạng choạng ngã từ giữa không trung xuống, va phải đỉnh đầu Dịch Phong.

“Khốn kiếp!”

Kèm với tiếng gầm của Dịch Phong, cả hai đều ngã vào trong nước.

Làn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá đang nhảy múa trong rừng.

Trời gần chạng vạng, ánh lửa le lói, không biết là ánh lửa hay là hoàng hôn, bầu trời đỏ rực trông rất đẹp.

Nữ tử mở mắt ra, dường như cơ thể lạnh lẽo trở nên tốt hơn dưới sự ấm áp của ánh lửa.

Sau đó, một thanh niên toàn thân màu đen, tay trái ôm rùa và đeo một cái giỏ tre trên lưng, đi về phía nàng.