Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 118: Tuyệt Sát Lệnh




Nhất thời, bầu không khí trầm xuống.

Cuối cùng, Trư Vương đứng ra nói: “Hắn bắt Yêu Hoàng đi, còn dám phát ngôn ngông cuồng sẽ nấu canh uống. Hành động này không hề nghi ngờ là có chứa mục đích sỉ nhục, lại thêm việc xưa nay nhân loại có thù hận với Yêu giới của chúng ta, nên rất có thể hắn đang cố ý khiêu khích, thậm chí là tuyên chiến với chúng yêu của núi Mạc Phủ!”

“Đúng thế, nhưng cũng có khi hắn tới để trả thù.” Lộc Vương xen vào: “Bình thường khi nhân loại vào núi, chư vị dù ít dù nhiều thì cũng ăn mấy người, Yêu Hoàng trong mấy năm gần đây thì càng không cần phải nói. Theo ta thấy thì rất có thể trong mấy người bị ăn có hậu bối hoặc là đồ đệ của người này cũng nên.”

“Lộc Vương nói có lý lắm.” Hầu Vương nói: “Nhân loại luôn có thù tất báo, coi trọng việc gậy ông đập lưng ông, điều này phù hợp với mục đích dùng Yêu Hoàng làm nguyên liệu nấu canh của hắn.”

“Ta thấy hai lý do này đúng được tám chín phần rồi đấy.” Báo Vương gật đầu nói: “Nhưng cho dù thế nào, chỉ dựa vào chúng ta thôi thì không cứu Yêu Hoàng ra được, cho nên vẫn cần một kế hoạch cụ thể!”

“Theo ta thì, dù là lý do gì, hành động kia đều mang ý tuyên chiến với chúng yêu của núi Mạc Phủ.” Giọng Ưng Vương trầm xuống: “Mà nhân loại là kẻ thù chung của Yêu giới chúng ta. Hắn ta đã khiêu khích như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể bẩm báo việc này cho Yêu Hoàng ở các lãnh thổ khác, xin sự giúp đỡ của bọn họ.”

“Ta tán thành.”

“Ta cũng tán thành.”

“Tuy giữa các lãnh thổ có xung đột với nhau, nhưng khi đối mặt với kẻ thù chung rõ ràng như vậy, tin rằng bọn họ sẽ tạm thời bỏ qua thành kiến của mình.”

Lúc này các Yêu Vương khác cũng sôi nổi gật đầu.

Có chủ ý rồi, mười tám Yêu Vương hóa thành từng vệt sáng bay đi.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mười tám Yêu Vương đã liên lạc với các Yêu Hoàng của các lãnh địa khác trong núi Mạc Phủ.

Quả nhiên, khi đối mặt với kẻ thù chung là nhân loại, các Yêu Hoàng khác chọn bỏ qua ân oán ngày thường, ra tay tương trợ.

Theo lệnh của mấy Đại Yêu Hoàng, toàn bộ yêu thú trong núi Mạc Phủ liên kết lại, ban bố Tuyệt Sát Lệnh.

Tuyệt Sát Lệnh vừa ban bố, cả núi Mạc Phủ chấn động. Vô số động vật bình thường đều rơi vào hoảng loạn, mấy yêu thú bình thường hay ẩn mình trong bóng tối giờ cũng sôi nổi xuống núi.

Trong hang động.

“Vân Lộ Hoa này khó tìm thật đấy!”

Dịch Phong vừa xách một con rùa lớn trong tay, vừa đeo giỏ trúc nhỏ trên lưng tiếp tục tiến lên.

“Hình như còn bị lạc đường nữa!”

Dịch Phong sa sầm nét mặt nhìn bản đồ trong tay, vô cùng bực tức. Hắn đi loanh quanh trong vùng núi này cả buổi rồi mà vẫn không ra ngoài được, không khỏi mở miệng chửi rủa: “Đồ gian thương chết tiệt, bán bản đồ giả cho ta, ta nguyền rủa ngươi sau này sinh con trai không có lỗ đít!”

“Ồ?”

“Hình như có nhiều người ở phía trước?”

Đang lúc không biết nên làm sao, Dịch Phong thấy ở giữa sườn núi đằng trước có không ít người đang tụ tập, hai mắt hắn lập tức sáng lên.

“Không biết mấy người đó đang làm gì, nhưng hẳn bọn họ sẽ biết đường chứ nhỉ?”

Dịch Phong xách con rùa bước nhanh tới chỗ mấy người kia.

“Đứng lại, ai vậy?”

Nhưng khi Dịch Phong mới tới gần, hai thanh niên cầm kiếm đã bay vút tới, đáp xuống trước mặt Dịch Phong.

“Tu sĩ?”

Dịch Phong hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa cười vừa hỏi: “Xin chào, ta tới để hỏi đường. Xin hỏi các ngươi có biết đường đi ra dãy núi này không?”

“Không biết, cút đi!”

Hai thanh niên này lập tức không khách khí quát to.

“Không tới mức vậy chứ?” Dịch Phong nhíu mày: “Ta chỉ tới hỏi đường thôi mà?”

“Một phàm nhân nho nhỏ mà cũng dám nói nhiều?”

Hai thanh niên mặt đầy tức giận, vung trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào Dịch Phong.

Điều này khiến Dịch Phong trực tiếp cau mày. Đều là tu sĩ, tại sao có thể có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? Hình như Thanh Sơn Môn giống hai tên này có quy củ tốt lắm cơ mà.

“Dừng tay.”

Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe truyền tới, trực tiếp ngăn hai thanh niên kia lại.

“Lý cô nương!”

Hai thanh niên nghe vậy, vội vàng lui lại rồi khom người, trong mắt chứa sự ngưỡng mộ, đồng thời cũng thêm chút tôn kính.

Dịch Phong cũng đưa mắt nhìn sang, đó là một nữ tử khoảng tầm 16 tuổi.

Nàng mặc một chiếc váy màu trắng ôm sát lấy dáng người thướt tha, mắt ngọc mày ngài, sau lưng là mái tóc dày mượt. Bàn tay ngọc ngà của nàng cầm một thanh kiếm, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, tạo cảm giác lạnh lùng và uy nghiêm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nữ tử lạnh giọng hỏi.

“Khởi bẩm Lý cô nương, không biết tên phàm nhân không có mắt này chui từ đâu ra, đã làm phiền cô nương rồi, chúng ta sẽ đuổi hắn đi ngay đây.” Hai thanh niên vội vàng trả lời, vừa dứt lời liền định tới xua đuổi.

Chỉ là nữ tử lại nâng tay lên.

Hai thanh niên thấy vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi gì.

Đôi mắt đẹp đẽ, sáng ngời của nữ tử nhìn về phía Dịch Phong, nhìn từ trên xuống dưới. Giỏ trúc sau lưng, con rùa trong tay, cộng thêm hơi thở bình thường của Dịch Phong đều nói cho nàng biết người này đúng là một phàm nhân thật!

Nàng không khỏi buông lòng cảnh giác, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi có chuyện gì vậy?”

Tuy nữ tử này lạnh như băng nhưng có vẻ nàng ấy hiểu lí lẽ hơn nhiều, nên Dịch Phong cũng lịch sự trả lời: “Cô nương, ta chỉ muốn tới hỏi đường thôi. Đi đường nào để ra khỏi núi này vậy?”