"Bù lu bù lu."
Mạn Mạn phát ra tiếng kêu cổ quái.
"Dù sao ngươi cũng phải đưa ta đến đó."
Dịch Phong duỗi thẳng lưng, buồn bực ngán ngẩm tựa lên trên vỏ cứng của Mạn Mạn, ngủ.
VùiI Trên trời tàn ảnh của Mạn Mạn xẹt qua.
Nếu là cấm địa Hắc Vực, thì phải vào trong Hắc Vực.
Dưới đất là đất hoang vô tận.
Có vô số bóng đen bò qua lại tán loại.
"Cạc cạc!"
Không biết ở đâu nhảy ra một con cóc, nhảy lên đầu Mạn Mạn.
"Họ Cáp kia, ngươi tránh ra cho ta."
Mạn Mạn giương cao mắt, âm thanh tức giận vang lên.
"Họ Mạn, ngươi dừng có hẹp hòi thế chứ. Họ Lâu không ở đây, một mình con ốc sên ngươi xưng bá vương đúng không?"
"Cút! „?
Một cỗ chấn động trên đầu Mạn Mạn nổi lên, bắn thắng Cáp Bản Vĩ bay ra ngoài.
Chân trời.
Xuất hiện dấu sao, Cáp Bản Vĩ biến mất không thấy tung tích.
"Cạc cạc!"
Chỉ chốc lát sau, tiếng kêu lại xuất hiện, Cáp Bản Vĩ không rõ ở đâu nhảy vọt ra.
"Lão tử không chấp nhặt với ngươi, nói chính sự, phía trước là giới tường, nhất quyết muốn ra ngoài sao?"
Cáp Bản Vĩ nghiêm túc hồi.
Mạn Mạn yên lặng.
Một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Có rất nhiều chuyện ngoài tầm kiểm soát, cũng thoát khỏi kế hoạch ban đầu"
Dừng một chút, hắn lại liếc mắt nhìn Hắc Vực mênh mông, nói tiếp: "Hình như trong bóng tối có ngươi muốn phá hoại"
"Quan trọng nhất chính là, hiện tại trong tâm chủ nhân chủ muốn chết, ngươi có thể ngăn được sao?"
"Cùng lắm thì huỷ diệt vũ trụ, dù sao ta cũng không chết được..."
"Ngược lại thứ chân ngắn như ngươi, vẫn nên tìm đường cho tốt đi"
"Con mẹ ngươi" Cáp Bản Vĩ chửi ầm lên: "Họ Mạn ngươi không chết được, ngươi cho rằng ta sẽ chết sao?"
"Nói thật chứ, chủ nhân muốn chết, hắn chết được sao?"
"Tìm đường chết quan trọng vậy sao?"
Mạn Bản Vĩ liếc con cóc một cái: "Chẳng qua trong lòng chủ nhân muốn lợi dụng viện một cái cớ, làm chút gì đó?"
Cóc nửa hiểu nửa không.
"Quên đi, chuyện lớn như vậy, chút trí thông minh của chúng ta vẫn nên đi theo chủ nhân ngồi ăn rồi chờ chết thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì" Mạn Bản Vĩ nói: "Học họ Lâu kia đi, ăn chơi đàng điếm mỗi ngày, tiêu sài lắm vào, cũng không biết qua lại với bao nhiêu em, thêm một nhóm tiểu đệ, đúng là tanh rình...
Nói đến đây, Mạn Bản Vĩ dừng một chút.
"Nói này, ngươi biết hơi gái thế nào sao?"
Sau khi xuyên qua giới tường, Mạn Mạn bỗng tăng tốc...
Làm kho Dịch Phong tỉnh dậy, Mạn Mạn đã sớm nằm sấp trên đất, mà phía trước hắn chính làm một toà thành hùng vĩ.
Tường thành đen kịt, không biết xây bằng chất liệu gì, kéo dài trăm trượng. Cho dù nhìn rất xa cũng có thể đem lại cho người ta một cảm giác áp bách mãnh liệt.
Hai bên cổng thành không nhìn thấy điểm cuối, liên miên ngàn dặm, tựa như một con hùng sư chiếm giữ.
"Chính là nơi này sao"
Dịch Phong ngẩng đầu nhìn thành trì trước mắt, líu nha líu nhíu, hắn yên tâm để Mạn Mạn tự giác dẫn đường.
Chỉ có điều khiến hắn nghi ngờ chính là, mặc dù thành trì này lớn nhưng xung quanh lại không một bóng người.
Thậm chí cánh cửa dày nặng luôn ở trạng thái đóng chặt, đây vẻ tĩnh mịch, tựa như một toà thành chết.
Đại môn đã đóng chặt, Dịch Phong cũng không tiếp tục đi vào trong nữa.
Mà ở ngoài thành quan sát chuẩn bị trước một chút.
Ngoài thành là một mảnh hoang vu, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy một vài dấu tích sinh hoạt.
Lần theo dấu tích, Dịch Phong phát hiện ra một con đường.
Dịch Phong liền thuận đường đi theo...
Cúng không biết đã đi bao xa, đại khái cũng hơn mười dặm, Dịch Phong phát hiện ra một căn phòng có dấu tích.
"Chà, thì ra có một thôn xóm"
Dịch Phong có hơi hưng phấn.
Muốn tìm xung quanh nghe nghe ngóng ngóng xem, nơi nguy hiểm nhất ở đây là đâu.
Sau khi đi từ cửa vào thôn, Dịch Phong không nhìn thấy người, nhưng đánh giá chung quanh thì nơi này không hề giống bọ bỏ hoang.
Thế là, Dịch Phong mở to cổ họng hô lên.
"Xin hỏi có ai ở đây không?"
"Tại hạ đường xa đến đây, bụng đói, muốn xin chút gì đó để lắp miệng."
Thôn trang không lớn, âm thanh của Dịch Phong vang khắp thôn.
Sột sột soạt soạt truyền vang bốn phương tám hướng.
"Ai chà, nghe được không ít tiếng chân?"
"Không lẽ toàn bộ người trong thôn đi ra luôn hả?"
"Người thôn này cũng thật nhiệt tình, đúng là tình người hữu nghị đậm đà chất phát chỉ thấy được ở những thôn núi thế này thôi Dịch Phong cười híp mắt.
Những một khắc sau, mắt hắn trợn tròn hết lên.
Thôn dân đi từ bốn phương tám hướng ra đâu phải người đâu chứ.
Rõ ràng là mấy con ma vật hình dáng quái dị.
Những con ma vậy này chủng loại khác nhau, có sáu mắt tám chi, có một chân không tay nhìn như cây cột, cũng có loại uy vũ cao lớn không khác gì thiên trụ...
Mà mấy con ma vật mới nhào ra ngoài nhìn thấy Dịch Phong cũng lập tức trợn tròn con mắt.
Người tới thế mà là nhân loại?
Trong nháy mắt không khí lạnh xuống, đầy vẻ cổ quái.
Quả hiên hai bên đều không ngờ sẽ có một màn này, không khỏi nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.