Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1150: Muốn thế nào.




Nhưng không khí không ngưng trọng được mấy giây, cuối cùng những ma vật kia cũng phản ứng lại, miệng mở to như trút nước từ bốn phương tám hướng nhào về phía Dịch Phong.

Trong mắt bọn chúng Dịch Phong như một miếng thịt tươi ngon, làm cho bọn chúng tranh nhau chen lấn sợ chậm một bước.

"Khá lắm, toàn bộ đều là ma vật, thì ra cái thôn này đã sớm bị luân hãm rồi!"

Mà cuối cùng Dịch Phong cũng phản ứng lại.

Hưng phấn trong mắt nói không nên lời.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Phiêu Miểu Hồng nói nơi này là địa phương nguy hiểm, thì ra là do có nhiều ma vật!

Quan trọng nhất chính là những ma vật này nhìn trâu bò cực kỳ, cơ bản không phải là loại có thể so sánh với Mông Đa Thú hay Ba Ba Quái trước kia.

Nhưng mà bị đám ma vật này gặm nhắm, thậm chí sẽ biến thành phân là chuyện khó ai có thể tiếp nhận được.

Nhưng vì bất tử bất diệt, hình như cũng không cần quan tâm nhiều như vậy.

Cho nên đối mặt với một đám ma vật đánh về phía hắn, Dịch Phong không thèm phòng ngự hay phản kích, mà chỉ cắn răng đợi bon chúng nhấm nháp mình.

Cuối cùng cũng sắp bị tấn công.

Một bài tay vuốt đen to đùng phủ xuống đỉnh đầu hắn, cái chân đanh théo dường như bao trọn toàn bộ xương đầu của Dịch Phong, chỉ cần dùng sức nhẹ một cái đã có thể khiến Dịch Phong chôn thân ngay tại chỗ.

Nhưng mà.

Khiến hắn không ngờ tới chính là, một ma vật khác thét lên, vung chưởng đao sắc bén trực tiếp chặt cái móng vuốt bự kia xuống.

Sau khi chặt xuống hắn lại điên cuồng gào thét một trận.

Tựa hồ đang tuyên bố với đám yêu ma xung quanh — — người này là thức ăn của hắn!

Nhưng chỉ chớp mắt sau, âm thanh gào thét của hắn im bặt, thì ra là do bị một ma vật khác xé thành hai nửa.

Nhất là những ma vật vừa có ý đồ gì với Dịch Phong, liền trở thành đối tượng cho những ma vật khác nhắm vào.

Thậm chí mấy cái lưỡi thật dài liếm trên đầu Dịch Phong, cũng bị những ma vật khác bắn cho vỡ nát.

Phút chốc.

Mùi máu tươi xộc thẳng lên mũi, mặt đất khắp nơi đều là ma vật gãy chân gãy tay, hắn thấy tình hình này không chuyển biến tốt đẹp hơn bao nhiêu, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Mà trái lại Dịch Phong không có một chút sứt mẻ nào.

Vì hễ có ma vật nào động thủ với hắn cũng đều bị ma vật khác đánh đến chết.

Hắn thấy với tình hình này, ma vật không phân được thắng bại, nên tạm thời không con nào ra tay với hắn...

Dịch Phong đen sâm mặt, khoé miệng co giật.

Cái, cái quái gì đây?

Thái độ như này là muốn hay không muốn hải!

Thật vất vả lắm mới thấy được một nơi có cơ hội chết được, kết quả lại như thế này?

Dịch Phong không nhịn được la lên.

Thậm chí cho bọn hắn bày mưu tính kế chia đều mình ra.

Thế nhưng cũng sớm biết đám ma vậy giết nhau đỏ cả mắt đời nào sẽ nghe lời khuyên của Dịch Phong, cả đám đều muốn độc hưởng Dịch Phong, cơ bản là không chia cho đám ma vật khác một cọng lông nào.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Dịch Phong ngồi trên bậc thang, chống cầm, buồn bực ngán ngẩm quan sát.

Trên đầu một cái lưỡi lớn bị chặt đứt rớt xuống, mặt hắn vẫn không chút gợn sóng...

Một khắc sau, thêm một quả thận bị xé bay dán lên mặt hắn.

Lại thêm nửa cái mông bị oanh tạc bay về phía hắn, hắn ghét bỏ vung tay lên, mông lớn rớt xuống chân hắn, đâm thẳng xuống.

Hắn bĩu moi, lấy chân đẩy ra, chà xát không ngừng.

Trong miệng cũng ngáp liên tục.

Duỗi lưng một cái, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Một giấc này Dịch Phong cũng không biết đã ngủ bao lâu, chờ hắn tỉnh lại chỉ thấy thi thể tay chân gãy nát đây đất.

Trên mặt đất, còn một ma vật chỉ còn nửa thân người, trên mặt vừa thống khổ vừa vui sướng, nhưng nhiều nhất chính là nụ cười dữ tợn.

Như đang đắc ý mình chính là người thắng trận đấu này!

Vừa cười vừa lếch từng chút từng chút về phía Dịch Phong, chuẩn bị bày ra vẻ người thắng cuộc độc hưởng mỹ thực.

Cuối cùng.

Hắn cũng bò đến bên chân Dịch Phong, móng vuốt sắc bén vung lên, ngón giữa dài nhất cuối cùng cũng đụng được mũi chân Dịch Phong.

Vừa chạm vào...

Đã rơt mất khẩu khí kia, cứ vậy tắt thở.

Dịch Phong thần tình cổ quái nhìn ma vật trước mắt, xoa xoa trán, vẻ mặt phức tạp.

Trong lòng chửi thầm mẹ nó, nhưng không biết phát tiết thế nào.

Hất bay đống thịt vụn nát dưới đất, bày ra vẻ mặt âm trầm, rồi mới chống gối, hùng hùng hổ hổ đứng lên, không cam lòng bỏ đi...

Dịch Phong tiếp tục chạy quanh thôn xóm tìm kiếm bốn phía.

Mưu tính sẽ tìm được nơi nào khác nguy hiểm có ma vật.

Mặc dù ở trong thôn không chết được, nhưng không thể không nói đám ma vật trong thôn kia thật sự rất lợi hại.

Nếu không phát sinh chuyện tự giết hại lẫn nhau, nói không chừng thật sự có thể giết hắn.

Còn nếu vận khí tốt, có khi sẽ đụng phải ma vật đang lạc đàn.

Ngay khi Dịch Phong đang đi trên đường, đôi mắt sáng rực lên.

Thầm nghĩ mình đúng là may mắn, muốn cái gì được cái nấy.