Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1148: Thoả thuận. (2)




Còn chuyện khác, nàng không muốn nhiều lời.

Càng không hỏi nhiều thêm một câu, sao Dịch Phong lại muốn chết.

Nhân gia ngây thơ thì ngây thơ, nhưng không thể qua mặt...

Mấy chuyện này, Phiêu Miểu Hồng vẫn luôn cực kỳ rõ ràng.

"Vậy sau đó thì sao?"

Dịch Phong hỏi.

Dừng một chút, Phiêu Miểu Hồng lấy một tấm bản đồ ra.

"Ta sẽ đánh dấu toạ độ trên bản đồ cho ngươi, nơi này rấy nguy hiểm, có lẽ sẽ như ngươi mong muốn"

Phiêu Miểu Hồng nghiêm túc nói, sau đó đánh dấu một nơi trên bản đồ.

"Có thật không vậy hả?"

Nhớ tới Khủng Bố Chỉ Sâm, Dịch Phong hơi hoài nghi hỏi một câu.

Phiêu Miểu Hồng nhạy bén hiểu được ý tứ của Dịch Phong, liền giải thích: "Nói đến độ nguy hiểm thì nơi này với Khủng Bố Chi Sâm không giống nhau"

"Nhưng mà... Cuối cùng có thể như ngươi muốn hay không cũng khó nói được."

"Hiểu rồi"

Dịch Phong nhận bản đồ, nhìn nơi đánh dấu kia, gật đầu một cái.

Mặc kệ có như nữ nhân này nói hay không, Dịch Phong cũng sẽ đi nơi này một chuyến, được hay không ít ra cũng có mục đích.

"Nhưng mà, nếu ta chết luôn ở đó, không phải cực kỳ thua thiệt ngươi sao?"

Dịch Phong nhìn ra, nữ tử yếu như gà trước mắt này thoả thuận với hắn cũng vì muốn mượn thực lực của hắn. Đương nhiên Dịch Ohong cũng không ghét bỏ, cũng bởi vì không phải nữ tử này lời dụng hắn, mà là song phương thẳng thắn thoả thuận.

Cũng vì như cầu thôi.

"Nếu có thể được như ngươ mong muốn ngay, coi như kết thiện 1"

duyên vậy Nữ tử cười cười.

Nàng bày ra bộ dáng chính nghĩa của mình.

Cũng không phải vì muốn Dịch Phong giúp nàng làm gì, nàng mới đi nghĩ cách giúp Dịch Phong, mà là thẳng thắn lấy thành ý của mình ra.

Chuyện này thật sự có được hảo cảm của Dịch Phong.

"Yên tâm đi, ngươi có thành ý như vậy, chờ sau khi ta chết ròi cũng sẽ không quên ngươi."

Dịch Phong cười nhạt, tuỳ ý nói một câu.

Nhưng Phiêu Miểu Hồng kín đáo nhìn Dịch Phong một chút.

Quả nhiên.

Hắn cũng không chết thật.

Mà cần phải giả chết để luyện thành công pháp hoặc đồ vật gì đó?

Mặc kệ như thế nào, lần này là kết thiện duyên.

Phiêu Miểu Hồng hơi vui mừng một chút.

Hai người in lại dấu vào ngọc giản của nhau, Dịch Phong liền cầm lấy bản đồ Phiêu Miểu Hồng vẽ rời đi.

Nhìn bóng lưng Dịch Phong rời đi, đôi mắt Phiêu Miểu Hồng không rời.

Nàng cũng không biết Dịch Phong có thể trở về hay không.

Có lẽ...

Có thể hoàn thành tâm nguyện của hắn?

Tuy nơi đó nàng cũng chưa đi qua...

Nhưng nàng không đi qua cũng chính vì không đủ tư cách, chuyện này cũng đủ để thấy nó nguy hiểm như nào.

Từ sau khi Hắc Vụ tràn ngập, cho đến giờ nhân loại luôn thăm dò Hắc Vực không ngừng.

Nhờ mấy năm thăm dò, nhân loại cũng hiểu rõ Hắc Vực không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Ít nhất.

Bên trong Hắc Vực yêu ma linh trí biến dị hoàn toàn không bị biến mất.

Mà còn rất nhiều, có trí tuệ con siêu, đồng thời tồn tài trong thành trì tụ tập sinh hoạt không khác gì nhân loại.

Bọn hắn có trật tự tốt, kỷ luật nghiêm minh, cũng có quy tắc của mình.

Cơ bản không giống như một đám dã thú nổi điên, mà càng giống một loại chủng tộc thượng đẳng giáng xuống.

Phát hiện này khiến mỗi đại thế lực Vân tỉnh chấn kinh không thôi.

Bởi vì thấy được, sự xuất hiện của Hắc Vực cơ bản không phải là chuyện gì bất ngờ, cũng không phải vô tình xuất hiện, mà như là do ai đó dự mưu làm ra.

Đằng sau chuyện này, ắt hẳn có một bàn tay vô hình.

Mà địa điểm Phiêu Miểu Hồng đánh dấu cho Dịch Phong, chính là thành trì Ma tộc được phát hiện.

Hồi đó sau khi vô tình phát hiện ra thành trì Ma tộc này, vô số thế lực nhân loại liên hợp lại, mỗi nơi phái đại cao thủ ra thăm dò, nhưng từ đầu đến cuối không ai sống sót trở về.

Bởi vì tổn thất nặng nề, lâu dần nhân loại cũng từ bỏ ý định thăm dò, chỉ yên lặng vạch trong lòng nơi này là cấm địa cao cấp.

Đương nhiên không tiếp tục thăm dò nơi đó, nhưng mà địa phương bên trong Hắc Vực vẫn thăm dò không ngừng như cũ.

Cũng phân chia cấp bậc vài khu vực thăm dò được rõ ràng.

Cấp bậc chia từ một đến chín.

Một là cao nhất, chín thấp nhất.

Bên trong khu vực phân chia, phần lớn là cấm địa cấp tám cấp chín, cấm địa cấp bảy hình như rất ít, còn có văn bản lênh cấm rõ ràng không cho nhân loại tiến vào.

Mà Tụ Ma Thành này, thực tế không biết cấp bậc nào, nhưng nhân loại tạm thời phân nó thành cấm địa cấp sáu.

Mà đây cũng là Ma Vực duy nhất trong lich sử nhân loại được xếp vào cấm địa cấp sáu.

Cho nên toà thành cấm địa cấp sáu duy nhất này cũng là cấm địa cao cấp nhất hiện nay.

Còn những vùng cấm cao hơn cấp sáu, tuy nhân loại vẫn bảo lưu cách phân chia này, cũng trước mắt không có nơi nào được chia thành cấm địa cấp sau trở lên.

Hi vọng.

Vĩnh viễn không có cấm địa cấp sáu trở lên.

"Này, biết chỗ này là đầu không?"

Ngồi trên lưng Mạn Mạn, Dịch Phong lấy bản đồ Phiêu Miễu Hồng vẽ ra, giơ trước mặt Mạn Mạn.