Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1140: Phá chuyện tốt của ta. (2)




"Công tử, là thuộc hạ ta bất kính, đầu tiên phải nói lời xin lỗi với công tử."

Nữ tử lụa mỏng hơi cúi thấp đầu, vừa đi về phía Dịch Phong, vừa nhẹ giọng nhắc nhở: "Có điều vẫn nên khuyên nhủ công tử sớm rời đi thôi, dù sao chúng ta cũng có người kiếp môn Hồng Tông, sợ công tử đắc tội không nổi."

"Tất nhiên, khi công tử rời đi có thể tiện tay mang theo Tiên Tinh cùng với vị thị nữ kia."

Nói xong.

Nữ tử lụa mỏng nhẹ nhàng cười một tiếng.

Không phải thời khắc tất yếu, nàng không muốn dính tới bất kì nhân quả gì, ai biết được Trung đô cửu giới đang tồn tại những gì, chỉ cần không chú ý một chút là bị bạo lộ ngay.

Trong tương lại Thánh Nhân giao tranh, càng bại lộ sớm, càng bất lợi khắp nơi.

Mà đối với Dịch Phong mà nói, cũng vừa khéo.

Mặc dù nàng chỉ che giấu thân phận thành một môn phái nhỏ kiếp môn, nhưng với đại bộ phận tu giả bây giờ mà nói vẫn có trọng lượng.

Cho nên lời nói vừa rồi với Dịch Phong mà nói, có ý uy hiếp, nhưng đồng thời cũng cho Dịch Phong một bậc thang.

Cái này vừa khéo bắt chẹt được, nên nữ tử tin chắc rằng Dịch Phong sẽ không tiếp tục rối rắm lui đi.

Nhưng nàng sai rồi.

Vốn dĩ Dịch Phong thấy nữ nhân này rất đẹp, nhưng giờ phút này trong mắt hắn lại hận không thể đạp nàng hai cước.

Nữ nhân đang chết này phá rối chuyện tốt của ta đúng không.

Lại là kiếp môn.

Nghe nói kiếp môn trâu bò lắm.

Mẹ, ngươi đã phá chuyện tốt của ta, cứ vậy mà kéo ta từ Diêm Vương điện trở về, vậy thì đừng trách ta.

"Hửm, công tử sao vậy?"

Thấy Dịch Phong không đáp lời, nữ tử lụa mỏng khẽ nhíu mày, cúi đầu hỏi thăm.

Một khắc sau, sắc mặt nàng đại biến.

Chỉ thấy Dịch Phong một bước xa lao đến, một chưởng khiến nàng choáng váng, đỡ lên vai co chân bỏ chạy.

"Này thì ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta!"

"Này thì phá hỏng chuyện tốt của ta."

Dịch Phong vừa chạy vừa mắng.

Tất nhiên.

Sở dĩ Dịch Phong bắt nữ nhân này đi, cũng bởi vì nữ nhân này tự giới thiệu mình là kiếp môn.

Mặc dù Dịch Phong không hiểu rõ kiếp môn lắm, những cũng từng được nghe nói qua.

Chính là xông từ bên ngoài vào phá thành luỹ tông môn ở cửu giới.

Tóm lại, Dịch Phong nhìn thấy cực trâu bò.

Mà thân phận nữ nhân này lại không tầm thường, bản thân mình bắt nàng ta đi, chắc hẳn Hồng Tông sẽ phái rất nhiều cao thủ tới giết hắn.

Ha ha ha ha...

Trong lòng Dịch Phong vui như nở hoa, hắn thật sự quá thông minh.

Mà nữ tử lụa mỏng hôn mê bị vác trên vai e rằng vĩnh viễn sẽ không nghĩ ra, nàng vốn định lợi dụng kiếp môn để uy hiếp buộc Dịch Phong bỏ đi, nhưng vừa khéo Dịch Phong cũng vì nguyên nhân này mới bắt nàng đi.

Đoàn xe.

Ngay lúc nữ tử lụa mỏng bị bắt đi, toàn bộ người trong đoàn xe tường chừng đang nằm mơ.

Nhất là tên thủ lĩnh đứng đầu kia, con ngươi sắp rơi xuống đất.

Tiểu thư, rõ ràng tiểu thư ở ngay trước mặt hắn, bị người kia quang minh chính đại bắt đi?

Hắn suy nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc vì sao thanh niên áo trắng kia có có thế làm được.

Cũng không nghĩ ra, vì sao tiểu thư không phản kháng?

Mạnh như nàng, sao lại bị bắt đi như thế này đây!

Nhưng cũng biết giờ không phải là lúc để râu rỉ, mang theo người đạp lên không trung đuổi về phía Dịch Phong.

Chỉ chốc lát sau, thủ lĩnh đoàn xe mang theo người đuổi kịp Dịch Phong.

"Tiểu tử, nhanh chóng buông tiểu thư nhà ta ra!"

Thủ lĩnh đoàn xe chỉ kếm với Dịch Phong, lạnh lùng lên tiếng.

"Không cho thì làm sao? Muội tử này là của ta."

Vai vác nữ tử, tay Dịch Phong vỗ vào mông nàng, đập rung bốp bốp, vừa liều mạng kéo cừu hận, vừa báo đáp ân cứu mạng của nữ tử.

"Ngươi ngươi ngươi...

Nhìn thấy Dịch Phong khinh nhờn tiểu thư nhà hắn như vậy, thủ lĩnh đoàn xe tức đến méo cả miệng, trường kiếm trong tay rung lên, với xu thế đại khai đại hợp, cùng với khí tức huỷ diệt khủng bố, đâm về phía Dịch Phong.

"Tốt, tới đi."

Lồng ngực không lộ ra dấu vết của Dịch Phong thoáng nhấc, sắp sửa hoàn toạn lộ ra ngoài.

Một kiếm của gia hoả này, nhìn có vẻ còn trâu bò hơn một kiếm vừa rồi kia, không chừng chết chắc rồi.

Không uổng công hắn hao phí thời gian một phen, sau khi bắt nữ tử này đi còn chậm chần chờ hắn.

Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh.

Gần như trong nháy mắt, một kia kia rơi xuống vị trí trái tìm Dịch Phong.

Ngay thời điểm Dịch Phong cho là mình sắp thăng hoa...

"Cạch!"

Trường kiếm uốn lượn, sau đó gãy thành hai đoạn, đồng thời thủ lĩnh đoàn xe bay ngược ra ngoài.

Dịch Phong lại mơ một lần nữa.

Mặt mày run rẩy không ngừng, biểu tình đặc sắc cực kỳ.

Mẹ nó.

Thật vất vả lắm mới kéo được cừu hận như này, lại không ngờ trâu bò như kia lại yếu đuối quá chừng.

Thật đúng là sấm to mưa nhỏ.

Lực đạo này dường như cũng không khác biệt mấy với Vương đại gia.

Quả thực là uổng phí thời gian!