Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1139: Phá chuyện tốt của ta.




"Các ngươi đánh ta đi, nếu giết được ta thì các ngươi không cần phải giao nộp hai trăm vạn này."

"Chậc, đừng nghĩ nhiều làm gì. Chẳng qua ta là một sơn tặc có lương tri, đúng, có lương tri."

Cuối cùng Dịch Phong không khỏi gượng ép giải thích hành động ăn cướp kì lạ mâu thẫn của mình một phen.

Nhưng hắn không thể ngờ được rằng, lại thêm một trữ vật chỉ rớt xuống tay hắn.

"Bên trong chiếc nhẫn này có ba trăm vạn Tiên Tỉnh, trước sau là năm trăm vạn, các hạ có thể rời đi rồi đó!"

Tên thủ lĩnh cầm đầu kia mặt không đổi sắc nói.

"Nà ní?"

Dịch Phong nhìn chiếc trữ vật chỉ khác trong tay, tức đến sắp thổ huyết.

Phô trương như vậy, hơn nữa xem như xuất thân từ đội ngũ đại thế lực, sao lại mềm yếu như vậy, ít nhất cũng phải tức giận một chút chứ!

Dịch Phong nắm hai chiếc trữ vật chỉ trong tay.

Do dự thật lâu.

Tuy đã động tâm.

Nhưng hắn vẫn nên buông tha.

Quân tử ái tài có câu.

Nếu hắn lấy năm trăm vạn này, vậy hắn sẽ thật sự trở thành sơn tặc chặn đường.

Cái này làm trái với dự tính tìm chết ban đầu của hắn.

"Ta không cưới tiền, chỉ cướp sắc!"

Rõ ràng Dịch Phong đang gây sự tìm chết, cho nên giả bộ phất phất tay vứt hai chiếc trữ vật chỉ kia trả về.

"Ha"

Nào biết, tên nam tử không đổi sắc mặt nhìn Dịch Phong một chút, sau đó quay lưng phất tay.

"Dạ, thủ lĩnh!"

Sau lưng một thị nữ vóc dáng cao gầy, ngũ quan mỹ lệ gật đầu một cái, nhẹ nhàng bay vút xuống đứng cạnh Dịch Phong.

Nhìn thấy thị nữ đứng cạnh xinh đẹp, thậm chí còn thoang thoảng hương thơm, mồm mép Dịch Phong đều run rẩy hết lên.

"Mẹ nó!"

"Mẹ nó đám người này là ai vậy!"

"Nói cướp tiền liền cho năm trăm vạn, nói cướp sắc liền tặng nữ nhân, một chút tức giận cũng không có, là người bình thường cả sao?"

Dịch Phong bắt đầu cào tài, suýt chút nữa phát điên.

Đúng lúc này, một trận gió nhẹ lướt qua, thổi rèm trường bạc lên, tơ lụa nhẹ lướt, một gương mặt trái xoan tinh xảo rơi vào đáy mắt Dịch Phong.

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cũng đủ để đôi mắt Dịch Phong sáng lên.

Cũng không phải Dịch Phong coi trọng nữ nhân này, mà là phát hiện trung tâm đoàn xe.

Dựa vào khí chất nữ nhân kia, nhìn vào cách ăn mặc và phương diện khác, nàng nhất định là nhân vật trọng yếu.

Bắt người thì phải bắt chân đau.

Đám người này dễ tính đúng không, hắn không tin.

"Ta không cướp sắc nữ nhân này, ta muốn cướp sắc nàng"

Dịch Phong chỉ vào trường bạc phía sau, quát lớn.

Dịch Phong vừa dứt lời, rốt cuộc sắc mặt của tên thủ lĩnh đứng đầu kia cũng trở nên lạnh lẽo, lộ ra sát ý không hề che giấu, bức thẳng vào Dịch Phong.

"Ngươi muốn chết đúng không!"

Mỗi chữ nhảy ra từ hàm răng của nam tử.

Nghe thấy lời này.

Dịch Phong vui vẻ.

Chờ những lời này không biết bao lâu rồi, ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía nam tử cực kỳ khiêu khích: "Ngươi nói đúng, ta muốn chết đấy!"

"Keng"

Kiếm ra khỏi vỏ, vang lên thâm thanh êm tai, nhắm thẳng vào Dịch Phong.

Lần này tên nam tử nổi giận thật sự.

Vì không muốn gây rắc rối, không muốn bại lộ khả năng một phút nào, năm trăm vạn cũng được, một thị nữ cũng không sao, hắn đều chấp nhận được hết.

Nhưng người này dám to gan lớn mật thèm thuồng người bên trong trường bạc kia, vậy thì hắn không cách nào nhịn được.

Trong mắt hắn, Dịch Phong đã trở thành một cái xác.

Kiếm ra khỏi vỏ mang theo hơi lạnh, làm cho thiên địa biến sắc, kình khí bức người, bức thẳng về phía trái tim Dịch Phong ngày càng gần...

sẠm"

"Đây chính là cảm giác sắp chết sao?"

"Thật tốt!"

"Giờ khắc này cuối cùng cũng tới."

Dịch Phong nở nụ cười.

Vì một kiếm này, uy lực thật lớn!

Theo hắn đoán, xác suất thành công rất lớn, có lẽ đủ để thoả mãn được nguyện vọng của hắn.

Một khi đã chết, nhiệm vụ hoàn thành.

Hắn sẽ tiến vào trạng thái Niết Bàn, Niết Bàn phá rồi lại lập, sau đó là bất tử bất diệt.

Bất tử bất diệt trường sinh bất lão, cũng sẽ vô địch thiên hạ.

Đến lúc đó, tìm vài thánh nữ song tu?

Thu lại tiền tài thiên hạ?

Dịch Phong đang hướng về tương lai tốt đẹp.

Bỗng nhiên...

"Đinh!"

Một đạo âm thanh dễ nghe cắt ngang suy nghĩ của hắn, hắn mở mắt ra nhìn.

Thì ra là một đạo kình khí từ trong trường bạc bay ra, cứ thế ngăn lạ một kiếm để hắn sắp thăng hoa.

Kiếm về chỗ cũ.

Dịch Phong không hỏng một cọng lông nào.

"Mẹ nó..."

"Tên vương bát đản nào dám phá chuyện tốt của lão tử!"

Mắt thấy đường chết bị người ta cắt ngang, Dịch Phong điên tiết nói tục trong lòng.

Ngay khi Dịch Phong đang điên cuồng đấm ngực, rèm trường bạc được vén lên.

Nữ nhân chỉ khoác lụa mỏng kia chân trần như ngọc bước ra từ trong trưởng bạc.

Nhìn như nàng từng bước từng bước dậm lên mặt đất, nhưng thật ra chân ngọc lại cách mặt đất một khoảng nhỏ, chân ngọc không nhuốm bụi trần, nhỏ nhắn tinh xảo, cực kỳ trắng nõn, để người ta phải mê đắm nhìn không rời mắt.

"Tiểu thư"

Sự xuất hiện của nàng làm cho cả đoàn xe bao gồm thủ lĩnh, nhao nhap khom người cúi đầu.