Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1141: Thần tiên đánh nhau.




Dịch Phong hùng hùng hổ hổ nghiêm mặt đen lại, cũng không muốn lại suy nghĩ phí thời gian với đám người này. Dưới thần tình sợ hãi của mọi người, vác nữ tử lụa mỏng trên vãi chậm rãi sắp bỏ đi.

Cũng tốt, ít ra còn có nữ tử này.

hẳn là đủ đẻ hấp dẫn những người Hồng Tông phía sau lợi hại hơn người, tỉ như trưởng lão, tông chủ gì đó.

Thủ lĩnh đoàn xe trước mắt này, rốt cuộc cũng chỉ là tên hộ vệ.

"Ta chờ đám người Hông Tông các ngươi đến cứu nàng. Tốt nhất là mau đến đây tìm ta, nếu không đến ta sẽ tới tiêu diệt Hồng Tông các ngươi."

Từ từ ngồi lên trên, Dịch Phong sợ trước khi đi không kéo đủ cừu hận, lại thẻ thêm vài câu khiêu khích ngoan độc.

Nói xong, nhất phi trùng thiên, biến mất không thấy dấu vết.

Thủ lĩnh đoàn xe mới chật vật từ đất bỏ dậy, hai con ngươi nhìn chòng chọc về hướng Dịch Phong rời đi. Nếu nhìn kỹ mà nói, sẽ có thể bắt được vẻ sợ hãu sâu trong khoé mắt hắn.

Hắn căn bản không thể tưởng tượng nổi, không sử dụng bất kỳ tu vi gì, cứng rắn chống được một kiếm của hắn, không tổn thương lông tóc gì, còn làm người công kích là hắn đây phản phệ trọng thương.

"Rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ tiểu thư bại lộ rồi sao?"

"Hay cũng là vì Thánh Nhân giao tranh?"

"Hay lại vì cừu địch Thiên Vực trước đây?"

Bàn tay La Thần đến giờ vẫn còn đang run rẩy, sắc mặt ngưng trọng, gắt gao nắm lấy chuôi kiếm còn lại trong tay. Hắn với thị nữ thiếp thân của nữ tử lụa mỏng nhìn chăm chú một chút hai người không trực tiếp bay vụt đi.

Chỉ có điều hướng hai người rời đi không phải hướng Dịch Phong vừa đi, mà là hướng khác.

Dễ thấy.

Hai người còn cách đi tìm viện minh, bởi vì nhìn thấy một kiếm vừa rồi kia, cho dù đuổi kịp cũng sẽ không được tác dụng gì.

Sau khi hai người đi, những người còn sót lại đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, trong mắt ai cũng đây vẻ sợ hãi, không biết phải làm sao cho phải.

Bởi vì bọn hắn không giống như nam tử thủ lĩnh và nha hoàn, bọn hắn chính là người Hồng Tông chân chính, cùng đi theo cho đủ số lượng.

Cũng may bọn hắn còn một con dê đầu đàn, chính là tên tuỳ hành trưởng lão Hồng Tông.

"Trưởng thành, trưởng lão, phải làm sao đây?"

Mọi người đưa mắt nhìn về phía hắn.

"Làm gì là làm gì, nhanh chóng hồi bẩm báo cho tông chỉ đi...

Người trưởng lão này gấp gáp lên tiếng, hai chân đều đang run kịch liệt, nét sợ hãi trong mắt rất lâu vẫn không tiêu tan.

Một kiếm quyết đấu vừa rồi, với hắn mà nói, quả thật chính là thần tiên đánh nhau.

Không nói đến cái người áo trắng thần bí cứng rắn kháng một kiếm bắt nữ nhân kia đi, riêng một kiếm của thủ lĩnh La Thần kia, hắn đã chịu không nổi run rẩy sững sờ.

Cái này thôi không nói nữa, nhưng hắn không có quên những lời người áo trắng thần bí kia nói trước đi.

Nói cái gì mà chờ Hồng Tông hắn tới cứu người, không tới, sẽ ngược lại tìm tới Hồng Tông.

Trời ạ.

Tạo nghiệt cái gì đây hả?

Thần tiên các người dánh nhau thì đánh đi, kéo Hồng Tông chúng ta vào làm gì? !

Một toà phong cảnh tú lệ trên đỉnh núi.

Ánh nắng nơi này tươi sáng, hoa nở chim hót, tầm nhìn rộng rãi, phía sau cũng có sơn mạnh, dường như phong thuỷ cực kỳ tốt.

Đây là nơi Dịch Phong cố ý chọn làm nơi an tán cho chính mình.

Nữ tử lụa mỏng được hắn cho dựa ở một bên.

Gió mạnh phất qua, có hơi lạnh.

Dịch Phong nhìn nữ tử lụa mỏng ăn mặc đơn bạc, móc từ không gian giới chỉ ra một bộ quần áo khác khoác lên người nàng.

Mặc dù nữ nhân này đáng giận.

Nhưng với dáng vẻ khẩy chân của tên thủ lĩnh kia, nữ nhân này có không cản thì cũng không giết được mình.

Vả lại, Dịch Phonh chưa từng có ý đồ xấu với nữ nhân này, càng không nghĩ đến chuyện tổn thương nàng. Chỉ tạm thời dùng nàng để hấp dẫn cừu hận của Hồng Tông mà thôi.

Đến lúc đó, phái mấy trăm cao thủ bao vây hắn, tiếp đó đủ loại kỹ năng cho hắn nổ tung.

Ngẫm lại liền cảm thấy mỹ diệu trong người.

"Mỹ nữ à, tạm thời chỉ có thể uỷ uỷ khuất khuất ngươi"

"Chờ sau khi ta vô địch thiên hạ, bất tử bất diệt, sẽ đến báo đáp ngươi sau. ' Dịch Phong lười biếng dựa vào nham thạch, nhìn về phía bầu trời xa xăm, rung chân, vừa chờ đợi vừa nói: "Hồng Tông ơi Hồng Tông, cao thủ của các ngươi có thể tới nhanh một chút không..."

"Chắc hẳn với tên tuổi kiếp môn các ngươi, có lẽ sẽ phản ứng rất nhanh, thời gian ngắn sẽ đuổi đến đây."

"Vả lại các ngươi còn tới không ít người, nhất định sẽ trùng trùng điệp điệp..."

Mà lúc này bên trong Hồng Tông.

Trong đại điện nghiêm ngặt đang đầy người ngồi.

Không ngoại lệ, tuyệt đối đều là cấp cao của Hồng Tông.

"Vẫn câu nói kia, không được để lôh ra nửa điểm tin tức, vô điều kiện phối hợp với Phiêu Miểu Hồng tiểu thư!"

Tông chủ Hồng Tông hạ giọng, nói về phía mọi người.

"Đã hiểu"

Mọi người trịnh trọng giật đầu.