“Quạ!”
Không xem không biết, vừa nhìn sang quạ đen lập tức giật mình, lông trên người xém nữa thì rụng hết. Trong lúc bọn chúng nói chuyện, vậy mà lại có một nhân loại đã bò tới cạnh gốc Thiên Tâm Đạm.
“Mau, mau ngăn cản tên nhân loại đáng chết kia lại.” Quạ đen la lớn.
Nghe vậy, con rết cũng kinh hãi.
Sau đó nó tức giận cực kì, dùng bộ chân không đếm xuể của mình nhanh chóng bò về phía Thiên Tâm Đạm.
Mà quạ đen cũng không chịu tụt lại. Dù sao nó cũng là yêu thú biết bay, tốc độ phải nhanh hơn rết rất nhiều. Nó vỗ cánh, hàm răng nhọn lóe lên tia sáng sắc lạnh, bay thẳng tới chỗ tên nhân loại kia.
“Đúng là đồ tốt!”
Dịch Phong quan sát gốc Thiên Tâm Đạm trước mặt, nở nụ cười hài lòng. Vừa chuẩn bị ngắt thì hắn phát hiện có một con quạ đang lao tới chỗ hắn.
Dịch Phong không khỏi hơi nghiêng đầu để tránh con quạ này.
“Hả?”
Mặt quạ đen hiện vẻ khó tin, rõ ràng tên nhân loại này chỉ là một phàm nhân, sao có thể tránh thoát một kích của hắn dễ dàng như vậy chứ?
Nhất là khi thấy tay tên nhân loại này đã đặt lên gốc Thiên Tâm Đạm, lửa giận ngập trời của quạ đen lập tức bùng nổ. Nó giang hai cánh, yêu lực khổng lồ lập tức tụ lại giữa hai cánh. Theo từng cơn đập, yêu lực hóa thành từng luồng sóng xung kích bay về phía Dịch Phong.
“Má, con quạ chết tiệt này bị điên à?”
Tiếng đập cánh làm Dịch Phong thấy phiền. Hắn khua mạnh tay đuổi con quạ đi.
“Cái gì?”
Chính là cái khua tay này của Dịch Phong làm từng luồng sóng yêu lực khổng lồ bị tản ra. Điều này khiến quạ đen vô cùng khó tin.
Đây là?
Đụng phải xương cứng rồi!
Quạ đen nghiêm mặt, chỉ là tên nhân loại này dám hái Thiên Tâm Đạm trước mặt hai người bọn nó, điều này khiến bọn nó nhịn không được.
Nó lại đập cánh, mang theo từng trận gió lớn lao vút như tên bắn về phía Dịch Phong.
“Con quạ đen chết tiệt chui ở đâu ra thế, cút ngay cho lão tử!”
Con quạ đen này làm Dịch Phong thấy rất phiền, hắn bèn rút cái xẻng giắt bên hông ra, ném qua phía con quạ.
“Bốp!”
Xác suất trúng mục tiêu của cái xẻng này là trăm phần trăm, trực tiếp đập con quạ đen vào vách đá, làm mấy sợi lông rụng ra rồi nó rơi xuống đất, chết thẳng cẳng.
“Há!”
Con rết mới leo được nửa vách đá thì thấy cảnh này, lập tức hồn phi phách tán, sợ tới cong cả chân. Nó vội quay quanh một tảng đá để quay đầu lại, mấy cái chân nhúc nhích nhúc nhích trốn đi nhanh chóng.
Đường đường là Hắc Vũ đại nhân thế mà lại bị một cái xẻng đập chết. Một con rết nhỏ con như hắn ta thì sao có thể là đối thủ được chứ!
Hẳn tên nhân loại này không phải là phàm nhân đâu, thật là đáng sợ mà!
Nhưng hắn lại muốn cướp Thiên Tâm Đạm, ta nhất định phải đi báo cho Yêu Hoàng đại nhân càng sớm càng tốt.
Chẳng bao lâu, nó chui vào một vết nứt trên tảng đá rồi biến mất. Cũng không biết do đi nhanh quá hay là sao mà còn bị đứt mất hai cái chân nữa.
Sau khi đập chết con quạ, cuối cùng Dịch Phong cũng hái được Thiên Tâm Đạm như mong muốn. Có gốc Thiên Tâm Đạm này, xem như hắn đã hoàn thành một phần ba nhiệm vụ của chuyến đi này rồi!
“Gốc tiếp theo, Thủy Linh Thảo, ở nơi phải có nước.”
Dịch Phong mở bản đồ, đi tới điểm đến tiếp theo.
Trong một động nước tối tăm và u ám, một con rết lớn đang bò trên vách đá để vào trong.
Mà ở giữa động, có một con rùa lớn đang nằm đó.
“Yêu Hoàng đại nhân. Yêu Hoàng đại nhân, không xong rồi.” Con rết lo lắng hét lớn: “Vừa rồi có một tên nhân loại đã tới cướp Thiên Tâm Đạm trước rồi, hắn còn dùng một cái xẻng đập chết Hắc Vũ đại nhân nữa. Mà ta cũng phải trả giá lớn là đứt mất hai cái chân để chạy về báo tin cho Yêu Hoàng đại nhân đó!”
“Cái gì?”
Nghe vậy, con rùa lớn đang nằm ườn ra bỗng nhổm dậy, mặt nước đang yên ả bỗng nhấc lên từng cơn sóng lớn, gợn sóng cao tới mấy chục trượng.
“Ngươi nói có người cướp Thiên Tâm Đạm của ta? Là ai, rốt cuộc là ai?”
“Ta cũng không biết là ai nữa, chỉ biết là một nhân loại thôi. Bây giờ hắn vẫn còn ở chỗ Thiên Tâm Đạm.” Con rết vội vàng nói.
“Đi, dẫn ta đi tìm hắn. Ta nhất định phải giết tên nhân loại đáng chết đó.”
Con rùa lớn tản ra lửa giận ngập trời, nhanh chóng hóa thành một vệt sáng rồi biến mất, con rết cũng vội vàng đuổi theo.
…
“Theo bản đồ thì ở đây sẽ có một cái động nước, cũng không biết bên trong có Thủy Linh Thảo không nữa.” Dịch Phong đi tới cạnh một con suối, hình như cách đó không xa sẽ có một cửa hang để đi vào cái động nước kia.
Dọc theo con suối, Dịch Phong đi về phía đầu nguồn. Cuối cùng cũng tìm được cửa hang, hắn đi vào.
Trong động nước.
Bầu không khí rất là u ám, xung quanh tối đen như mực, giơ tay không nhìn thấy rõ năm ngón. Trên đỉnh động có nhiều giọt nước tụ lại nhỏ xuống tí tách, chúng rơi vào vai của Dịch Phong, mang đến cảm giác lạnh người.
Dịch Phong rùng mình lấy Hỏa Diễm Châu cất trong lòng ra.
Vừa lấy ra, Hỏa Diễm Châu lập tức chiếu sáng toàn bộ động nước, đồng thời cũng mang tới cảm giác ấm áp cho Dịch Phong.