Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 113: Mưa gió trên thế gian này, không bằng mắt hắn




“Thật sự, có thể chữa trị sao?”

Hai người trăm miệng một lời hỏi.

Ngô Vĩnh Hồng trịnh trọng gật đầu.

“Hít!”

Hai người liếc nhau sau đó hít một hơi sâu, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ nhìn về phía Dịch Phong.

Phương pháp như vậy…

Trước nay chưa từng có!

“Bịch!”

Mà lúc này, dưới sự kích động thì hai chân Ngô Vĩnh Hồng đã trực tiếp quỳ lên mặt đất, âm thanh run rẩy mà trịnh trọng nói: “Ơn này của tiên sinh, Ngô Vĩnh Hồng suốt đời khó quên.”

“Một chút việc nhỏ mà thôi, lại không có gì ghê gớm, ngươi cần gì khách khí như vậy.”

Nhìn quỳ Ngô Vĩnh Hồng đang quỳ ở trên đất, Dịch Phong lắc đầu. Có lẽ lão nhân này cho rằng bản thân mình sẽ chết cho nên mới kích động như vậy.

Nhưng Ngô Vĩnh Hồng lại không nguyện ý đứng lên, một võ tu bị phế bỏ đan điền, quả thật còn khó chịu hơn cả cái chết. Có lẽ lần này Dịch Phong cứu lão, còn lớn hơn nhiều so với ân cứu mạng.

“Tiên sinh, lần trước ngươi cho ta cái cào, lần này lại có ơn lớn đối với ta như vậy, Ngô Vĩnh Hồng ta không có gì báo đáp, xin ngươi hãy cho ta làm nô, ta nguyện lên núi đao xuống biển lửa vì ngươi.” Ngô Vĩnh Hồng run rẩy, đầu dập trên mặt đất nói.

“Ngươi khách khí quá rồi.”

Dịch Phong muốn kéo Ngô Vĩnh Hồng đứng dậy, nhưng vừa mới kéo lên thì lão lại quỳ xuống ngay, điều này làm cho Dịch Phong có chút bùi ngùi.

Người ở dị giới này, thể hiện lòng biết ơn tốt ghê.

Chẳng qua đó chỉ là một cái cào với một phần thảo dược mà thôi, sao có thể xem như mang ơn đội đức vậy chứ.

Nhìn Ngô Vĩnh Hồng quỳ xuống đất không chịu đứng lên, Dịch Phong thở dài, nói: “Cứ như vậy đi, về sau ngươi giúp ta làm việc đi, phía sau võ quán của ta vừa hay có một khối đất hoang, ta đang tính khai khẩn nó, tha hồ mà làm này nọ.”

“Đa, đa tạ tiên sinh, ta nguyện vì tiên sinh, có chết cũng không chối từ.”

Ngô Vĩnh Hồng nước mắt lưng tròng, lúc này mới kích động đứng dậy.

Sở Sư Cuồng cũng vì Ngô Vĩnh Hồng cảm thấy vui vẻ nhưng trong đó cũng có chút ghen tị.

Ngô Vĩnh Hồng này có thể đi theo tiên sinh, trong tương lai có thể lấy được biết bao nhiêu là chỗ tốt!

“Được rồi, ta muốn tiếp tục vào núi, các ngươi về Thành Bình Giang trước đi!” Lời xã giao đã nói xong, Dịch Phong nhẹ giọng nói, xong cõng theo giỏ trúc tiếp tục đi sâu vào trong.

“Tiên sinh, hay là chúng ta đi theo ngươi cùng đi vào?” Ngô Vĩnh Hồng vội vàng nói: “Như vậy ở trên đường đi, chúng ta còn có thể cầm giúp cho ngươi mấy thứ gì đó.”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Hai người, trong đó có Sở Sư Cuồng cũng dùng ánh mắt đầy vẻ chờ đợi nhìn về phía Dịch Phong.

Nhưng Dịch Phong lại nhíu mày.

Ba lão già họm hẹm này, một vũng nước nho nhỏ cũng không bò lên nổi, còn muốn đi cùng hắn vào núi á?

Đây không phải là cmn để hắn chịu tội à?

Vì để tránh bọn họ làm phiền, Dịch Phong không khách khí mà nói trực tiếp: “Được rồi, các ngươi cứ trở về đi, các ngươi đi theo ta chỉ thêm vướng víu mà thôi!”

Nghe vậy, sắc mặt ba người Ngô Vĩnh Hồng đỏ bừng.

Tuy rằng tu vi của Ngô Vĩnh Hồng tạm thời bị phế, nhưng Sở Sư Cuồng và Tôn Gia Cát thật sự là cao thủ cấp Võ Tông, đứng trước mặt người này lại trở thành thứ vướng víu tay chân.

Nếu những lời này là người khác nói, khẳng định là đã bị ba người họ một chưởng đánh bay, nhưng trước mặt lại là người nọ, bọn họ ngoài xấu hổ ra thì cũng chỉ có lúng túng mà thôi.

Bởi vì ở trước mặt người này, quả là Võ Tông như bọn họ chẳng là cái thá gì, thêm vướng tay vướng chân là hoàn toàn chính xác.

Dịch Phong không để ý tới bọn họ, cõng giỏ tre chậm rãi rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, ba người nhất thời xem đến mê mẩn.

Xuất trần, thoát khỏi phàm trần…

Dường như mưa gió trên thế gian này, hắn đều không để vào mắt!

Dịch Phong đeo giỏ trúc sau lưng, đi thẳng một đường về phía hẻm núi.

Còn mấy người Ngô Vĩnh Hồng thì nghe theo lời hắn mà chạy về Thành Bình Giang.

“Thiên Tâm Đạm?”

Bôn ba hơn nửa ngày trời, cuối cùng Dịch Phong cũng phát hiện ra mục tiêu của hắn. Đứng từ xa cũng thấy được nó mọc cheo leo một mình trên vách đá thẳng đứng.

Giống như hoa mai nở vào mùa đông, khác biệt hơn những thứ khác!

Dịch Phong đặt giỏ trúc xuống đất, lấy cái xẻng nhỏ giắt bên hông, phủi tay vài cái rồi leo lên vách đá, định đi hái gốc Thiên Tâm Đạm kia.

Cách đó không xa.

Trên một cái cây phủ đầy dây leo khô có một con quạ mình đầy lông đen đang đậu, bên cạnh nó là một con rết lớn.

Trong mắt hai con vật này thế mà lại có sắc thái đầy nhân tính.

“Cây Thiên Tâm Đạm này thế nào rồi?”

Đột nhiên, quạ đen mở miệng nói tiếng người.

“Khởi bẩm Hắc Vũ đại nhân, cây Thiên Tâm Đạm này đã trưởng thành rồi, chỉ còn chờ Yêu Hoàng đại nhân tới hái thôi ạ.”

Đồng thời, con rết cũng nói tiếng người.

“Ừ, hai ngày nay Yêu Hoàng đại nhân đang bế quan. Chờ hắn xuất quan rồi thì sẽ tự mình tới hái.” Quạ đen trịnh trọng dặn dò: “Cây Thiên Tâm Đạm này rất quan trọng đối với Yêu Hoàng đại nhân. Trong hai ngày cuối cùng này ngươi phải trông giữ nó thật cẩn thận, nhất định không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.”

“Vâng, Hắc Vũ đại nhân!” Rết cung kính nói.

“Ừ!”

Thấy vậy, quạ đen mới hài lòng gật đầu, cùng lúc đó nó cũng chuyển tầm mắt sang gốc Thiên Tâm Đạm.