Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 115: Mười tám Yêu Vương




“Ồ?”

Ngay khi thấy rõ cảnh trong động, Dịch Phong lập tức phát hiện Thủy Linh Thảo.

“Đúng là gặp may mà, nhưng mà nơi đó có vẻ cao, chắc phải mất công một chút!”

Dịch Phong gật gù, đặt giỏ trúc sau lưng xuống, cầm xẻng nhỏ leo về phía Thủy Linh Thảo.

“Người đâu?”

“Ngươi nói cho ta biết, nhân loại kia ở đâu?”

Lúc này, con rùa lớn và con rết đã chạy tới chỗ Thiên Tâm Đạm. Thiên Tâm Đạm đã biến mất, cạnh vách đá chỉ có thi thể của Hắc Vũ bị đập chết, ngoài ra không còn thứ gì nữa.

“Ta ta ta, Yêu Yêu… Yêu Hoàng đại nhân, lúc ta rời đi hắn vẫn còn ở đây mà!” Con rết lo lắng nói.

“Hừ!”

“Chết tiệt, một tên nhân loại nho nhỏ mà cũng dám đè đầu cưỡi cổ Bác Cổ ta!”

Dưới cơn tức giận, một vầng sáng hiện lên, con rùa lớn trực tiếp biến thành một lão giả với vai rùa trên lưng. Mặt lão ta trông rất dữ dằn, ngũ quan dính lại một chỗ, chỉ nhìn tướng mạo này thôi cũng đủ khiến người khác thấy sợ hãi.

“Mười tám Yêu Vương đâu?”

Theo tiếng quát của lão ta, xung quanh lập tức nổi lên từng đợt gió yêu.

Sau đó, một nam tử đầu báo thân người đạp bộ trên không đi tới.

Theo sát ngay sau con báo là Hầu Yêu, Trư Yêu, Lang Yêu, Ưng Yêu và các Yêu Vương khác chạy tới, đồng loạt quỳ gối trước mặt Bác Cổ.

“Thưa Yêu Hoàng đại nhân, không biết ngươi gọi chúng ta tới vì việc quan trọng gì?”

Mười tám Yêu Vương đồng thanh hỏi.

Bác Cổ mặt đầy sát khí, trầm giọng quát: “Có một nhân loại vào trong núi, không chỉ hái Thiên Tâm Đạm của ta mà còn đập chết Hắc Vũ. Ta lệnh cho các ngươi trong vòng nửa giờ phải tìm cho ra tung tích của tên đó, bắt hắn lại đây, ta muốn nghiền nát hắn thành máu thịt.”

“Vâng, Yêu Hoàng đại nhân!”

Sau đó, mười tám Yêu Vương hóa thành từng ngọn gió quỷ bay đi.

“Yêu Hoàng đại nhân, ngươi đừng nóng giận. Núi Mạc Phủ này là địa bàn của chúng ta, hắn ta chạy không xa được đâu.”

Con rết nở nụ cười nịnh nọt. Theo yêu khí lộ ra, nó cũng biến thành người đầu rết, chẳng qua hình người của nó vẫn giữ nét đặc thù của con rết là nhiều tay. Nó nịnh nọt nói: “Yêu Hoàng đại nhân, người ngồi chờ ở đây đi, trong lúc đó hãy để tiểu nhân bóp vai cho người.”

Nói xong, vô số bàn tay phối hợp với nhau một cách hoàn hảo giúp Bác Cổ xoa bóp.

“Hừ, phế vật như ngươi cũng chỉ có tác dụng đó, nếu không chỉ với việc làm mất Thiên Tâm Đạm, ta đã vứt ngươi cho Ưng Vương ăn rồi.” Bác Cổ hừ lạnh.

“Dạ dạ dạ.”

Con rết lau mồ hôi, càng thêm ra sức.

Nửa canh giờ trôi qua, mười tám Yêu Vương đúng giờ quay lại chỗ Bác Cổ, nhưng họ đều có vẻ mặt nghiêm trọng. Họ quỳ trên đất, nói: “Báo cáo Yêu Hoàng, đã lục soát hết cả dãy núi rồi nhưng vẫn không phát hiện tung tích của nhân loại kia.”

“Cái gì?”

Bác Cổ bật dậy, khí thế hùng hậu trên người trực tiếp thổi bay con rết sau lưng. Lão nhìn chằm chằm mười tám Yêu Vương với đôi mắt đầy u ám, khiến họ đến cả thở cũng không dám.

“Truyền lệnh của ta, mở rộng phạm vi thăm dò, nhất định phải tìm cho ra tên nhân loại đáng chết ấy.” Bác Cổ cắn răng nghiến lợi nói.

“Vâng!”

Mười tám Yêu Vương lại biến mất lần nữa.

“Yêu Hoàng đại nhân, vậy chúng ta phải làm gì đây?” Con rết bò tới lần nữa, cẩn thận hỏi.

“Tên nhân loại đáng chết đó dám trộm Thiên Tâm Đạm của ta, ta chắc chắn sẽ khiến hắn chết không yên thân.” Bác Cổ sa sầm mặt mày nói: “Có điều bổn hoàng sắp đột phá, không thể làm mất cả Thủy Linh Thảo nữa. Ngươi theo bổn hoàng về động phủ trước, chờ bổn hoàng hấp thu Thủy Linh Thảo xong, bổn hoàng sẽ tự mình ra tay đối phó tên nhân loại đáng chết kia!”

Hai vệt sáng lóe lên, hai yêu thú về đến bên ngoài động nước.

“Thuỷ Linh Thảo đã chín, không thể chịu được bất kì ảnh hưởng nào, ta và ngươi thu yêu khí lại, theo ta huyền hoá thành bản thể rồi vào động!”

Bác Cổ uy nghiêm ra lệnh cho con rết: “Trong lúc ta hấp thu Thuỷ Linh Thảo, ngươi ở bên cạnh trông chừng cho ta, đợi ta xuất quan rồi cùng nhau đi tìm loài người đáng chết kia. Nếu như không tìm thấy hắn, tất cả con người trong núi này gặp một người giết một người cho ta, luyện toàn bộ thành người rối!”

“Vâng, Bác Cổ đại nhân.”

Con rết cung kính trả lời.

Cùng với một tia sáng rực rỡ, hai con yêu tinh trở về bản thể, hoá thành một rùa một rết bò vào trong động.

“Ngươi chậm chút, bản hoàng còn ở đằng sau đấy!” Vừa bò, vừa nhìn con rết bò với tốc độ nhanh đằng trước, Bác Cổ truyền ra âm thanh không hài lòng.

“Vâng vâng vâng Yêu Hoàng đại nhân…”

Nhìn động tác chậm rì rì của Bác Cổ, con rết chép miệng, chỉ đành bò từ từ sau người Bác Cổ, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.

“Hái Thuỷ Linh Thảo này thật sự là làm lỡ của ta không ít thời gian!” Dịch Phong cẩn thận bỏ cỏ Thuỷ Linh vừa hái xuống vào trong giỏ trúc, lau mồ hôi, lộ ra vẻ mặt vừa lòng thoả mãn.

Mà cùng lúc này, cuối cùng Bác Cổ và con rết cũng bò vào trong, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

“Là ai?”

“Người nào lại dám to gan như vậy dám đến động nước trộm Thuỷ Linh Thảo của ta?”

Bác Cổ trợn to mắt, cả người ngây ra tại chỗ.