Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 112: Tiên sinh khủng bố như thế đấy!




Song, làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, Ngô Vĩnh Hồng đã thuận lợi được kéo ra ngoài, không có bất cứ sự ngăn cản ngoài ý muốn nào cả.

Theo sau đó, lần thứ hai, lần thứ ba, cũng hệt như vậy, không có bất cứ cản trở ngoài ý muốn nào cả, trận pháp kia giống như đã mất đi hiệu lực vậy.

Thế nhưng rõ ràng là bọn họ không hề nhìn thấy Dịch Phong phá trận hay là làm bất cứ hành động khác thường nào cả!

Chậc!

Trong mắt ba người lộ ra vẻ không thể tin được, nay càng thêm thật lòng khâm phục Dịch Phong.

Bọn họ phát hiện ra, bản thân lại coi thường Dịch Phong rồi.

Không chỉ bản thân có thể lướt qua trận pháp, thậm chí bọn họ đi theo bên cạnh cũng có thể trực tiếp miễn dịch.

Rốt cuộc phải có tu vi đến mức nào mới có thể làm được như vậy?

“Đa tạ tiên sinh cứu giúp.”

Ba người cung kính nói cảm ơn.

“Có cái gì cảm ơn với không cảm ơn, một cái vũng nước nhỏ xíu thôi mà!” Dịch Phong phất tay, nói với vẻ không có gì đáng kể.

Vũng nước nhỏ ư?

Trên mặt ba người nở một nụ cười khổ, chỉ sợ cũng chỉ có loại người như tiên sinh đây mới có thể coi những nơi hung hiểm như thế này là một vũng nước nhỏ thôi!

“Đúng rồi tiên sinh, lão Ngô hắn… bị thương, ngươi xem…” Lúc này dường như Sở Sư Cuồng nhớ ra cái gì, chờ mong nhìn về phía Dịch Phong mà nói.

“Lão Sở, đừng nói nữa, đừng làm phiền tiên sinh nữa.” Ngô Vĩnh Hồng vội vàng nói: “Hơn nữa vết thương này của ta, căn bản là tình thế không có cách nào xoay chuyển được, làm phiền hà tiên sinh thì có ích lợi gì cơ chứ.”

“Hở?”

Dịch Phong nghe vậy có chút hứng thú, nói: “Tới đây, để ta nhìn xem thương thế của ngươi.”

“Tiên sinh, ta…”

Ngô Vĩnh Hồng thật sự không muốn làm phiền Dịch Phong, vả lại đan điền của lão đã bị phế rồi, đến thần tiên cũng khó chữa.

“Nhìn một cái cũng đâu có sao đâu.” Dịch Phong nhẹ giọng nói.

“Được… vậy được.”

Ngô Vĩnh Hồng há miệng thở dốc, xốc quần áo lên, để lộ phần bụng ra.

Nơi đó, có một cái lỗ máu, mà đan điền trong cơ thể đã vỡ nát từ lâu.

“Quả thật có chút nghiêm trọng.”

Dịch Phong nhìn thoáng qua.

Nghe vậy, sắc mặt Ngô Vĩnh Hồng ủ rũ, quả nhiên, chuyện như kiểu đan điền bị vỡ này, cho dù là tiên sinh cũng phải bó tay.

Nhưng lão mới vừa nghĩ như vậy, giọng nói của Dịch Phong lại vang lên.

“Tuy rằng có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không phải không có cách, lát trở về ta chuẩn bị thảo dược cho ngươi đắp lên thì sẽ lành lại thôi.”

“Cái gì?”

Lời nói của Dịch Phong lập tức khiến cho Ngô Vĩnh Hồng đang ủ rũ phải trợn to hai mắt nhìn, cả khuôn mặt đầy vẻ mong chờ nhìn Dịch Phong.

“Tiên sinh, ngươi, ý của ngươi là, vết thương này của ta còn có thể chữa khỏi sao?”

Ngô Vĩnh Hồng run rẩy phát ra âm thanh, cả người vì kích động nên không nhịn được mà run lên.

“Tất nhiên là có thể, tuy rằng có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không đến mức không thể trị được. Yên tâm đi, không có gì ghê gớm cả.” Dịch Phong nhẹ giọng nói.

Lời này của Dịch Phong, tức thời khiến cả ba người ở đây kinh hãi.

Đan điền vỡ nát, bọn họ chưa bao giờ nghe nói có thể chữa trị được, đến nỗi đại lục Tiên Giang có một câu nói rất hay, cải tử hoàn sinh là việc dễ dàng, nhưng chữa lành đan điền lại là việc còn khó hơn cả lên trời.

Nhưng mà qua miệng của người này lại trở thành không có gì ghê gớm?

Trong lúc nhất thời, ba người bội phục Dịch Phong sát đất, đặc biệt là dáng vẻ nhìn xa trộng rộng, hờ hững khi xử lý mọi chuyện càng khiến cho bọn họ kinh sợ từ tận đáy lòng.

Nói xong, Dịch Phong tháo giỏ trúc ở phía sau xuống, lấy ra mấy loại thảo dược.

Sau đó đem số thảo dược kia xoa nát lại với nhau, một tiếng “bụp” phát ra khi đắp lên vết thương ở trên bụng Ngô Vĩnh Hồng, phủ lên miệng vết thương của lão.

“Được rồi, tự ngươi dùng tay bụm lại đi!”

Nhẹ nhàng bâng quơ làm xong, Dịch Phong đeo lại giỏ trúc lên lưng.

Cái này…

Hữu dụng không vậy?

Ngô Vĩnh Hồng ngơ người ra che bụng lại, trong lòng có một chút nghi ngờ. Không phải lão không tin Dịch Phong, chỉ là đan điền đã vỡ, thật sự có thể dùng những thảo dược không biết tên đó đắp lên thì sẽ trị khỏi sao?

Nhưng ngay sau đó, hai mắt lão rồi đột nhiên mở to ra, cả người run lên một cách kịch liệt.

Giờ phút này, chỗ thảo dược kia tản ra một luồng khí ấm áp, luồng khí ấm áp hóa thành một luồng sức mạnh tinh thuần, ngưng tụ lại rồi xông về phía đan điền của lão. Thời gian chưa mất bao lâu, đan điền đã vỡ nát kia của lão đã có xu hướng lành lại.

Nhìn dáng vẻ này của Ngô Vĩnh Hồng, Sở Sư Cuồng và Tôn Gia Cát ở một bên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, có thể khiến cho Ngô Vĩnh Hồng lộ ra dáng vẻ này, dễ dàng nhận thấy rằng điều này chứng minh thuốc này có tác dụng.