Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1124: Phung phí của trời!




Dịch Phong mặt không đổi nhìn đám người này.

Nhảy tưng tưng không khác gì lũ khỉ, tay còn đánh thủ ấn, nghĩ mình là Hokage sao?

"Làm màu làm mè"

Dịch Phong trợn mắt như cá chết, một tay quất tới.

& B ốp!

Mấy người phía trước bị đánh thẳng hết xuống đất, nằm co quắp dưới đất.

Tiện tau nhổ mấy người phía sau lên, Dịch Phong lại đưa tay tát một cái.

Thêm mấy người nữa bị quất bay.

Mà sau khi mấy người kia bị quất bay, trận pháp của Tam Sinh Trận lập tức bị buộc phải đánh tan.

Trận pháp bị cưỡng ép tan tành, đám người bị phản phệ, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, bàn chân lui về sau mấy bước, trong lòng vô cùng uể oản nhụt chí.

"Cái, cái gì đây?"

Nét cười lạnh trên mặt Tôn Lê đột nhiên đanh lại, trừng hai mắt không thể tin nổi.

Tam Sinh Trận bị, bị cưỡng ép đánh tan?

Vừa nghĩ, Tôn Lê liền cảm thấy đứng không nổi.

Thiết bản.

Nhất định là thiết bản.

"Đám gà què các ngươi dám chạy đến đây trộm đồ, yếu như vậy sao không lo về nhà làm ruộng đi?"

Dịch Phong trầm mặt, lạnh lùng nói. Sau đó không nhìn đám người mà đi thằng về phía Tôn Lê đưa bàn tay ra.

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Tôn Lê nắm hộp đen trong tay thật chặt, trên mặt đây vẻ không cam tâm.

"Ngươi quản ta là ai làm gì, lấy ra mau."

Một tay Dịch Phong đoạt lại hộp đen.

Miệng Tôn Lê cũng "Ah!" lên.

Thực lực này là sao?

Dịch Phong túm lấy hộp đen trong tay hắn mà hắn lại không có sức phản kháng lại, thậm chí Dịch Phong cầm hộp đen trong tay rồi hắn mới phản ứng lại.

"Các hạ, khuất nhục hôm nay của Tam Sinh Môn ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau chắc chắn sẽ tìm các hạ đòi về"

Tôn Lê trầm mặt phun ra một câu ngoan độc, bàn tay vẫy lên, chân đạp mạnh, xé háng đi vào trong.

Chỉ xích thiên nhai.

Một bước này có thể khiến hắn bỏ xa ngàn dặm.

Nhưng mà.

Ngay lúc hắn tưởng rằng mình đã bỏ trốn mất dạng, một bàn tay trực tiếp nắm lấy quần hắn.

"Chân ngắn như ngươi, đạp qua đạp lại cái gì?"

Bàn tay Dịch Phong nhẹ nhàng lôi kéo.

"Xoet!"

Quần cộc Tôn Lê bị xé rách, chỉ có thể cởi truồng, quần rách dính đến bắp đùi.

Cứ như vậy, Tôn Lê bị kéo lại, còn mất thêm một cái quần cộc.

Lần này.

Lá gan Tôn Lê đã vọt tới cổ họng.

Hắn vừa mới bước một bước chỉ xích thiên nhai, rõ ràng đã trốn xa ngàn dặm, sao bị kéo về thế này được?

Đây là thủ đoạn khủng bố gì chứ?

"Các hạ, rốt cuộc các hạ muốn thế nào?"

Vừa nói, Tôn Lê vừa cảm thấy cực kỳ mát mẻ, hai tay theo bản năng che cái mông trần trụi lại.

"Ta cho ngươi đi chưa?"

Âm thanh Dịch Phong lạnh lùng hỏi: "Đào hố xong rồi đi?"

"Vậy ngươi muốn thế nào đây?"

Tôn Lê đen mặt hỏi.

"Cái hố này, các ngươi đào thế nào thì lấp lại thế ấy cho ta!"

"Nếu không làm tốt, các ngươi một người cũng đừng hòng đi"

Dịch Phong nặng nề nói.

Tôn Lê ngây người.

Cứ tưởng hắn muốn làm gì, hoá ra chỉ là muốn lấp hố.

Tuy là nhìn ra được Dịch Phong đang cố ý nhục nhã bọn hắn, nhưng lấp hố thì vẫn chấp nhận được. Dẫu sao địa thế không bằng người, nắm đấm người ta cũng to hơn mình.

Chỉ có điều nói đến nắm đấm, Tôn Lê liền nhớ lại những lời mình đã nói, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Hắn cắn răng, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Dưới sự giám sát của Dịch Phong, Tôn Lê dẫn theo đám người Tam Sinh Môn bắt đầu lấp hố.

Dịch Phong thế mà không nghĩ ra, đám người này tuy đánh đấm không được, nhưng lấp hố rất nhanh.

Nhưng Dịch Phong cũng biết đám người này đều là tu giả, tuy thực lực hơi yếu, nhưng những việc người phàm bình thường không làm được thì vẫn khá hơn nhiều.

Thấy đã xong việc, Dịch Phong tiện tay cầm lấy hộp đen bên cạnh, bắt đầu tính toán.

"Các hạ, hố đã lấp đây, chúng ta có thể đi được chưa?"

Vừa nói, Tôn Lê vừa nhìn chằm chằm vào hộp đen trong tay Dịch Phong, đầy vẻ không cam tâm.

Cái này vốn là tuyệt thế bảo vật của hắn mài!

Nghe Tôn Lê hỏi, Dịch Phong chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý mà tiếp tục dời mắt ngắm hộp đen trong tay.

Hắn phải nhìn xem trong hộp này còn đủ bao nhiêu tiền mới có thể thả bọn họ đi.

Mở hộp ra.

Hai mươi viên Tiên Tinh sáng lấp lánh hiện lên.

"Một, hai, ba, bốn..."

Dịch Phong đếm từng cái một...

Mà Tôn Lê lại có hơi thất vọng. Vốn đang kỳ vọng trong cái hộp tuyệt thế này cất giấu bảo vật cao cấp gì, lại không ngờ chỉ có vài chục viên Tiên Tỉnh.

Nhưng đối với bọn hắn mà nói, có bị lừa cũng không sao, bởi vì chính cái hộp đã là tuyệt thế bảo vật rồi.

Đếm đủ ba lần.

Sau khi xác nhận bên trong không thiếu một viên nào, Dịch Phong lại lấy khăn lau từng viên Tiên Tinh thật sạch sẽ, rồi mới thận trọng bỏ Tiên Tỉnh vào trong giới chỉ.

Còn cái hộp.

Bẩn như vậy.

Trong khe đầy bùn, có cần không nhỉ?

Dù sao trong nhà còn nhiều, cũng không đáng tiền.

Ném xuống đất.

Đạp xuống một cái.

Tạch!

Một tiếng tạch này rơi vào tai Tôn Lê tựa như vang lên tiếng sấm.