Cùng lúc đó.
Không ai chú ý trong hố vang lên chấn động.
Một thanh niên áo bào trắng xuất hiện ở đáy hố.
"Nà ní?"
Từ Ám Ảnh Đảo truyền tống ra, Dịch Phonh nhìn bốn phía tường đất xung quanh, cả người hoang mang.
Không nhịn được, lại ngẩng đầu nhìn trời.
Hơn một trăm trượng, cũng gần ba trăm mét.
Nhìn lên một cái, chỉ thấy một mảnh trời xanh nho nhỏ, cảm giác áp bách khi bị rơi xuống giếng thản nhiên ập tới.
Mẹ nó!
Thằng oắt con nào đào cửa nhà của lão tử thành cái hố thế này?
Trong lòng Dịch Phong chửi bậy.
Ngay khi đang chửi bậy, liền nghe thấy âm thanh của Tôn Lê.
"Nhanh nhanh nhanh. Nhanh đào nó lên, cẩn thận một chút, đừng làm hư. Đào hơn trăm trượng, đừng làm phí công chúng ta bận rộn chuyến này." Tôn Lê chỉ huy mọi người.
Nghe vậy.
Dịch Phong nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bên cạnh hắn còn thêm mấy chục người. Mà giờ đám ngươi kia đang vây quanh một hộp gỗ dưới đất.
Dịch Phong liếc mắt một cái đã nhận ra hộp gỗ này.
Đây chẳng phải thứ hắn tạo ra để giấu tiền sao.
Được lắm!
Ta còn tưởng đám người này là ai.
Hoá ra là một đám trộm cắp!
Có lẽ lúc cái tên Lâu Bản Vĩ ngu ngốc kia chôn Tiên Tinh bị đám này nhìn thấy.
Sau đó đám trộm này liền ghi nhớ.
Cho nên cái đám trộm này đào cái hố trước cửa nhà của lão tử là để trộm Tiên Tỉnh.
Có điều cái tên Lâu Bản Vĩ kia, vì giấu Tiên Tỉnh mà đào cái hố cũng đủ sâu đó nha!
Còn nữa đám trộm tiền cũng đủ vất vả, trong hộp này cũng gom lại cũng chỉ có mười mấy Tiên Tinh, lại có thể miễn cưỡng phí sức đào hơn ba trăm mét.
Nhưng mặc kệ thế nào cũng đều là trộm Huống chỉ dám đến cửa nhà hắn trộm, sao có thể nhịn được?
"Này, cái đám trộm kia, đứng yên không được nhúc nhích cho ta."
Dịch Phong nghiêm mặt quát lớn.
Dịch Phong quát một tiếng lập tức doạ đám người Tôn Lê hét to. Tâm tư bọn hắn đều tập trung vào cái hộp gỗ kia, hoàn toàn không biết bên cạnh nhiều hơn một người.
"Ngươi là ai?"
Tôn Lê cảnh giác quát lên.
"Ngươi nói ta là ai? Ta là chủ nhân của cái hộp kia. Lấy đồ của ta đúng không, nhanh chóng thả cái hộp kia xuống cho ta!" Dịch Phong uy nghiêm quát lên.
"Chủ nhân cái hộp này?"
Sắc mặt Tôn Lê trầm xuống, tưởng hắn là ai, thì ra cũng tới vì cái hộp này thôi.
Bọn hắn vất vả lắm mới đào lên được, sao có thể vô duyên vô cớ giao ra chứ.
"Hừ. Ngươi là ai mà cũng xứng làm chủ nhân cái hộp này?"
"Hơn nữa, coi như ngươi là chủ nhân cái hộp này, rồi sao?"
Tôn Lê cười lạnh một tiếng, nặng nề nói: "Thế giới này là cường giả vi tôn, người nào lớn thì đồ thuộc về người đó. Có bản lĩnh thì tới cầm đi"
"Này, cái đám chó chết các ngươi, trộm đồ người khác còn nhảy dựng lên đúng không!"
Sắc mặt Dịch Phong lập tức giận dữ, quát lên: "Hôm nay ta không đập chết các ngươi, ta không phải họ Dịch"
Nói xong, Dịch Phong vén tay áo lên, đi về phía đám người Tôn Lê.
"Hừ. Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình"
Tôn Lê cười lạnh một tiếng, phất tay về phía Thạch Hạo Thạch Nguyên bên cạnh.
Hai người hiểu ý lập tức hoá thành lưu quang bay về phía Dịch Phong đang tới gần.
Nhưng một chớp mắt sau.
"Bốp, bốp!
Dịch Phong phất tay ra, bàn tay đập hai người kia xuống đất, miệng sùi bọt mép.
"Cái gì?"
Tôn Lê thấy thế, trừng to hai mắt.
Đây là thủ đoạn gì?
Thạch Nguyên Thạch Hạo dù sao cũng ta cường giả cấp đạo kính.
Cho dù mạnh hơn bọn hắn, ít nhất cũng có thể so vài chiêu chứ.
Sao mà thực lực bọn hắn vào tay thanh niên này lại không khác gì con nít, một tay đã đánh ngã?
"Kết trận. Lên!"
Tôn Lê lại vung tay lên, hô to về phía đám người sau lưng.
Nghe vậy, mấy chục người sau lưng nhanh chóng biến động tác, lực lượng hùng hậu quanh quẩn trên người bọn hắn.
"Tam Sinh Trận!"
Theo tiếng hô to của người cầm đầu, những sức mạnh quanh quẩn bắt đầu hoá thành cầu nối, kết nối mỗi người lại với nhau.
Chỉ trong phút chốc.
Sức mạnh mỗi người trong trận đã phình to.
Thông qua gia trì trận pháp, trong thời gian ngắn sức mạnh của mỗi người đều được dồn lại.
Dưới trận pháp khai thông, từng khí thế mang theo sức mạnh huỷ diệt thiên địa vọt về phía Dịch Phong.
"Chết đi!"
Mọi người hét lớn, phong toả toàn bộ đường lui của Dịch Phong.
Thấy thế.
Tôn Lê phía sau cười lạnh.
Sở dĩ Tam Sinh Môn bọn hắn có chỗ đứng, đều dựa vào việc đám người này tu luyện Tam Sinh Trận Pháp.
Nhờ trận pháp này, có thể làm cho đệ tử Tam Sinh Môn bọn hắn chuyển bại thành thắng hết lần này đến lần khác.
Gom sức mạnh của những người này lại, đạo kính bình thường cũng chỉ có thể ôm hận. Còn chưa kể đến gia trì trận pháp này, hiện tại ai cũng đạt được thực lực kia.
Cho nên Dịch Phong mạnh thì sao, có thể phá được Tam Sinh Trận của bọn hắn sao.
Giờ phút này trong mắt hắn, Dịch Phong đã trở thành người chết.