Cả đám người trợn mắt há mồm.
Cằm như bị trật khớp, ngây ngốc nhìn từng mảnh từng mảnh bị đạp dưới đất, khí tức hộp gỗ biến mất, trái tim đều đang rỉ máu.
Giờ phút này.
Ai cũng cũng có ý nghĩ muốn lột da Dịch Phong.
Ngươi á, lau lau xoa xoa hai mươi viên Tiên Tinh không đáng tiền, làm bộ sợ bị hư không bằng.
Nhưng cái hộp gỗ giá trị thiên liên ngươi lại chẳng thèm ngó tới, một đạp phá hư?
Phung phí của trời, phung phí của trời!
Đám người Tôn Lê co rút, cơ mặt giật giật.
"Các ngươi đi được rồi. Nhớ kỹ sau này phải làm người tốt"
Dịch Phong hài lòng nói.
Lại phát hiện cả đám đứng đó không nhúc nhích.
"Này, các ngươi thú vị thật đó, cho các ngươi đi lại không chịu đi.
Thôi, không lãng phí thời gian với các ngươi nữa, ta đi"
Dịch Phong nhàn nhạt nói một câu, khơi thông hệ thống, ngay lập tức truyền tống biến mất không thấy đâu.
Đám người Tôn Lê đứng sững tại chỗ rất lâu, lúc này mới hoàn hồn.
Nhớ tới bộ dáng hộp đen kia bị đạp một cước võ thành mảnh nhỏ, tâm can liền co quắp lại.
Tóm lại lần hành động này của bọn hắn thất bại thảm hại vô cùng, tổn thất nhiều người không nói, còn bận rộn một chuyến vô ích.
Mấy người vẫn đang nằm dưới đất cũng không dám nói câu nào.
"Haizz!"
Đám người thở dài tuyệt vọng, rồi chuẩn bị thu dọn đồ đạc lên đường hồi phủ.
Nhưng mà.
Mọi người vừa đi vào Hắc Vực, bỗng nhớ đến gì đó, bất thình lình quay đầu nhìn lại mảnh đất không bị Hắc Vực ảnh hưởng "Cái hộp bảo vật màu đen kia đã bị huỷ hoại, mà sao khu vực này vẫn không bị Hắc Vực ảnh hưởng?"
Có người hỏi.
"Đúng vậy. Đây rốt cuộc vì sao?"
"Chẳng lẽ dưới đất còn tàng trữ bảo vật khác?"
"Đúng vậy. Nếu không thì giải thích thế nào đây."
Trong phút chốc, từng ánh mắt ảm đạm của mọi người lại tràn trề hi vọng.
Đối với bọn hắn mà nói, quả thật là có thêm hi vọng.
"Ha ha ha!"
Thậm chí Tôn Lê còn cười phá lên.
"Không tưởng tượng được, ông trời đóng của một cánh của chúng ta, lại mở ra một cánh cửa khác!"
Tôn Lê hét lớn một tiếng, phất tay nói: "Nếu phạm vi này không bị Hắc Vực ảnh hưởng, như thế thì hộp đen kia không xua tan hắc vụ mà là vật khác. Thậm chí ta nghỉ rằng bảo vật chân chính này còn đẳng cấp hơn hộp đen kia!"
"Cho nên việc này không được chậm trễ, để không phá hư linh tính của bảo vật, chúng ta phải đào cẩn thận!"
"Chỉ là phải biết rằng có khi bảo vật chân chính này nhất định không chỉ vùi sâu trăm trượng dưới đất!"
"Vâng!"
Những người khác cũng hưng phấn ồn ào gật đầu, rồi bắt đầu vội vàng làm việc.
Dù sao trời mới đổ mưa, thời tiết thế này vô cùng tốt.
Hơn nữa nếu thật sự đào được bảo vậy siêu đẳng. Khi về Tam Sinh Môn ai cũng lập được công lớn.
Ám Ảnh Đảo.
Lâu Bản Vĩ bị ghim trên cây trước sau như một.
Dưới gốc cây, đám người Cẩu Tử Nãi Tề nhìn quanh, cũng không dám làm gì.
"Ôi!
"Đại ca thảm quá đi!"
"Cũng không phải, đại ca tặc thảm."
Đám Cẩu Tử kêu thảm, chợt phát hiện gì đó, lập tức giải tán.
Chỉ chốc lát sau.
Đã thấy Dịch Phong thân mang áo bào trắng, tay chắp sau lưng, chậm rãi đi về phía này, đi tới dưới gốc cây.
Mông hướng ra sau, Lâu Bản Vĩ bị xiên trên cây chật vật quay đầu lại, làm bộ dáng đáng thương nhìn Dịch Phong.
"y da, ây da!"
"Đừng kêu rên với ta" Dịch Phong tức giận quát lên, sau đó lấy Tiên Tinh cẩm trong tay quơ qua quơ lại, nói: "Ta đã lấy Tiên Tinh về, xem ra ngươi lấy không nhiều, hơn nữa thái độ cũng khá tốt, có vẻ không định chạy trốn, lần này tha cho ngươi vậy."
"Dạ dạ dạ dạ..."
Lâu Bản Vĩ đáng thương, gật đầu không khác gì gà mổ thóc.
"Nhưng vẫn câu nói kia, tự nghĩ biện pháp xuống. Nếu không xuống được thì cứ bị treo ở đây đi"
Dịch Phong phất phất tay, vừa cắn hạt dưa, vừa đi xuống phố.
Một là muốn hóng bát quái một chút, hai là nghĩ xem mình cụ thể sẽ chết thế nào.
Sau khi Dịch Phong đi, đám Cẩu Tử vội vã chạy về, vây quanh dưới gốc cây.
"Ca, chủ nhân lấy tiền về sao?"
Cẩu Tử vội hỏi: "Vậy chuyến này của ngươi uổng công bận rộn rồi?"
"Suyt!
Lâu Bản Vĩ dựng ngón tay lên, nhìn xung quanh, nhỏ giọng đe doạ: "Ta chuẩn bị biện pháp khác rồi, ta còn giấu thêm một phần Tiên Tinh sâu dưới đất nữa, có lẽ chủ nhân cũng không biết."
Nghe xong.
Đôi mắt đám Cẩu Tử sáng lên.
"Đừng nóng vội, chờ ta xuống trước đã."
Cẵng chân Lâu Bản Vĩ đạp lên cây một cái, làm cho trường kiếm ghim trên cây rớt ra, sau đó nhảy xuống.
"Ca, trên mông ngươi còn bị kiếm xiên."
Lâu Bản Vĩ quay đầu nhìn một chút, không để tâm nói: "Chủ nhân xiên một kiếm, trong thời gian ngắn không rút ra được. Cứ mặc kệ nó trước, nhanh tranh thủ thời gian đi lấy Tiên Tinh với l)
ta.
"Được. Vậy chúng ta truyền tống ra ngoài sao?"
Ngô Công hồi.
"Không không không. Nếu truyền tống ra ngoài, chủ nhân nhất định sẽ phát giác, nghe này, ta có diệu kế"