Đi vào trong, thế mà lại phát hiện cơ bản không cần làm bất kỳ phòng ngự nào, Hắc Vực cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến bọn hắn.
"Quả nhiên mà một mảnh đất thần kỳ!"
Tam trưởng lão Tôn Lê không nhịn được cảm thán nói.
"Không sai tam trưởng lão." Thạch Nguyên nói: "Thần kỳ nhất chính là, với thực lực chúng ta mà vẫn không tìm ra bất kỳ đầu mối nào, cũng không thấy trận pháp hoạt động, cho nên ta mới đoán rằng hẳn có đồ vật gì dưới lòng đất"
"Ừm!"
"Ta cũng cho là vậy."
Tam thưởng lão trịnh trọng gật đầu nói: "Một khi đã nói vậy thì cứ đào sâu dưới đất lên đi!"
"Chỉ cần có vật gì thì cuối cùng cũng đào lên được!"
"Được!"
Lập tức, đám người Tam Sinh Môn phân phó nhau đào xuống.
Vốn dĩ với thực lực của bọn hắn, một chưởng là có thể lấp được một toà núi cao, đào một cái hố thật quá đơn giản.
Nhưng không ai biết được dưới lòng đất chôn giấu vật gì, cho nên chỉ có thể dùng sức người để đào.
"Ca, làm sao đây? Có nên tranh thủ thời gian thủ tiêu tang vật không?"
Ngồi trong phòng nhỏ.
Năm người Lâu Bản Vĩ, Cẩu Tử, Nãi Tê, Ngô Công và Linh Vương sợ hãi rụt rè ngồi co lại thành một cục chen chúc nhau.
"Suyt!"
Lâu Bản Vĩ nói: "Bây giờ không vội. Nếu bị chủ nhân phát hiện ta trộm túi tiền của hắn, ta sẽ bị đánh chết. Cho nên đừng manh động gì hết, tránh đầu gió trước!"
"Đại ca nói có lý!"
Ai cũng gật đầu.
"Nhưng mà đại ca, giờ ngươi giấu túi tiền ở đâu rồi?" Cẩu Tử vừa nghiêng đầu, vừa cẩn thận hỏi.
"Người xưa có câu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất." Vẻ mặt Lâu Bản Vĩ kiêu ngạo nói: "Bản tra nam đào một cái động bên ngoài cổng truyền tống, giấu túi tiền dưới đó, nhất định chủ nhân có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tiền hắn đang ở đó."
"Hay, thật quá cao tay!"
"Đại ca đúng là ngoài giá trị nhan sắc trong tay, còn thêm mưu trí đầy mình"
"Đại ca đúng là tấm gương của ta!"
"Yêu ngươi ghê á!"
Cẩu Tử nói toàn lời lẽ kính nể, trong mắt toả đầy sao!
"Nói bé thôi, giữ bí mật!"
Lâu Bản Vĩ đè bàn tay, bày mưu nghĩ kế nói: "Bây giờ tránh đầu sóng ngọn gió trước đã, cư xử nhu thuận trước mặt chủ nhân, hắn sẽ không nghĩ ta đã trộm túi tiền của hắn"
"Khả khà khà khà..."
Nói xong, cả đám che miệng, trong phòng nhỏ cất vang tiếng cười to.
Đúng lúc này, một đạo ma ảnh bao phủ ngập trời, bao vây toàn bộ căn phòng nhỏ.
Ma diễm cuồn cuộn ngất trời.
Sát ý mãnh liệt.
Tiếng cười trong miệng Lâu Bản Vĩ im bặt, toàn thân rùng mình một cái, men theo góc chạy ra ngoài nhanh như chớp.
"Đồ chó này chạy đi đâu."
Trường kiếm trong tay ma ảnh đâm ra.
"Vvù?
Một kiếm này xuyên qua xương mông Lâu Bản Vĩ, ghỉm hắn nằm dưới đất.
Mà đám Cẩu Tử cũng bị doạ hồn phi phách tán, muốn đi cứu ca ca, nhưng mẹ nó ai khiêng nổi cây kiếm này. Từng đứa co đầu rút cổ run lẩy bẩy trong góc, răng run cầm cập suýt chút nữa va vào nhau.
"Coi như phạt ngươi bị xiên ở đây ba ngày."
"Sau ba ngày ngươi tự nghĩ biện pháp ra ngoài đi"
Dịch Phong lôi Lâu Bản Vĩ cả người cả kiếm lên, sau đó xiên thẳng lên cây.
Hùng hùng hổ hổ hai câu, sau đó Dịch Phong mới vừa lòng bỏ đi.
"Chôn ở tuyền tống trận?"
"Hừ!"
"Đồ chó này, biết giấu đồ đó!"
Dịch Phong chắp tay sau lưng đi về phía truyền tống trận.
Mà ở bên ngoài truyền tống trận, đám Tam Sinh Môn đã đào quanh phạm vi không bị ảnh hưởng của Hắc Vực kia.
Mấy chục người cùng đào với tốc độ nhất định là cực kì nhanh.
Đã đào được một cái hố sâu hơn trăm trượng.
"Có dao động. Ha ha, thật sự có dao động!"
Trong hố, đám người Tôn Lê vang lên âm thanh hưng phấn.
Bởi vì bây giờ bọn hắn đều cảm nhận được rõ ràng dưới lòng đất có bảo vật nào đó.
"Nhìn xem dao động thế này, có lẽ chỉ còn mấy trượng nữa thôi."
Tôn Lê kích động nói.
"Tốt. Chúng ta nhanh nhanh tăng thêm ít sức, nhanh đào nó lên"
Các trưởng lão khác cũng cực kỳ hưng phấn.
Vô cùng chờ mong với món bảo vật ở dưới này.
Bởi vì cho dù bọn hắn vốn ở Thiên Vực cũng chưa từng nghe qua việc chỉ đơn thuần dựa vào thứ bảo vật nào đó là có thể xua đuổi được ảnh hưởng của Hắc Vực trên phạm vi rộng.
Ngược lại, phần lớn bảo vật đều bị Hắc Vực ăn mòn, rồi dần dần mất đi công năng ban đầu.
Cho nên dù chưa thấy được bảo vật gì, nhưng trong lòng đã vô cùng chắc chắn đây nhất định là một bảo vật tuyệt đỉnh.
Sâu thêm mấy trượng, đối với bọn hắn mà nói, thật sự quá đơn giản.
Chỉ chốc lát sau, một cái hộp đen lộ ra.
"Ha?
Nhìn thấy hộp đen này, đám người Tôn Lê nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Bởi vì hộp đen lộ ra khí tức khủng bố nhàn nhạt, cả đời bọn hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
Mà cấp bậc của hộp đen dường như vượt ngoài hiểu biết của bọn hắn.
"Ha ha ha. Cuối cùng chúng ta cũng tìm được rồi. Đúng là không uổng công chúng ta đào hơn trăm trượng mà!"
Tôn Lê hưng phấn thét lên.