Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1121: Như nhìn kẻ ngốc! (2)




Tiên sinh à.

Tốt thì tốt thật.

Lợi hại cũng rất lợi hại.

Nhưng mà đầu óc lại không linh hoạt lắm.

Đúng là không tính toán cho bản thân mình mới dám đưa ra yêu cầu như vậy.

Chỉ bằng hắn, coi như Dịch Phong ngồi im, dồn sức đâm một đao cũng có thể hư tổn gì sao?

Dịch Phong chờ lâu vẫn không thấy Vương lão đầu động thủ, nhanh chóng mở mắt ra.

"Vì sao chưa chịu động thủ?"

Vương lão đầu không nói lời nào.

Ánh mắt lẳng lặng nhìn hắn.

Ngoài sự kính trọng còn hiện ra ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc!

"Sao ngươi không động thủ?"

Dịch Phong hỏi.

Mặt Vương lão đầu lạnh lùng, hồi vặn lại: "Tiên sinh ngươi cảm thấy ta có thể giết được ngươi sao?"

"Sao không giết được?" Dịch Phong hỏi: "Ngươi cứ việc cho ta một đao, đừng quan tâm chuyện khác."

"Được. Vậy ta đâm đấy"

Thấy Dịch Phong kiên trì như vậy, Vương lão đầu cầm lấy lưỡi đao rồi hét to một tiếng, sức lực toàn thân đều dồn hết vào cây đao.

Một đao bổ lên người Dịch Phong, rơi thẳng xuống vai Dịch Phong.

Nhưng Dịch Phong thấy.

Vô dụng không được kết quả gì.

"Ngươi làm chưa vậy?"

"Ngươi có dùng sức chút đi chứ!"

Dịch Phong hùng hùng hổ hổ nói, một đao chém trên vai hắn mà hắn không có cảm giác gì.

Giết hắn gì chứ, cạo lông tơ cũng không tính đây này.

Vẻ mặt Vương lão đầu uỷ khuất.

"Ta...

"Ta đã dùng hết sức rồi đó!"

Vương lão đầu khóc lóc thảm thiết nói: "Ngài không nhìn một chút xem ta là ai, có thể chém được ngài sao?"

"Ù ha?

Bỗng nhiên Dịch Phong nhớ đến thực lực của mình.

Đúng rồi.

Hắn là cao thủ thăng cấp nhờ chém giết quá trời quái vật cấp cao.

Còn ông già này thì sao?

"Đúng vậy. Cũng do ta sơ sót."

Dịch Phong đứng dậy rời đi, nói: "Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, ngươi yếu quá đi, ít nhất cũng phải để lại dấu trên người ta chứ! Lườm hắn một cái, Dịch Phong rời khỏi nhà.

"Ta ta ta, ta yếu quá!"

Trong nhà, Vương lão đầu xấu hổ không chịu nổi.

Gần đây hắn lại có tiến bộ, cũng thuộc hàng đầu, vốn đang đắc ý, nhưng không nghĩ đến chuyện vẫn bị tiên sinh chê yếu.

"Không được. Ta phải tiếp tục cố gắng mới được."

Dịch Phong đứng ở nơi cao nhất trong khu phố, hai con mắt đảo qua đảo lại, nhìn mọi người.

Aizzl Thở dài một hơi.

Bởi vì mọi người ai cũng giống Vương lão đầu, đều là mấy con gà yếu đuối.

Không một ai đủ khả năng giết hắn!

Xem ra muốn tự tử trên đảo cơ bản là không thể được!

Giành chút thời gian, trêu chọc vài vị cao thủ tuyệt thế làm thịt ta thôi!

Vốn dĩ mấy vị đạo kính trong truyền thuyết gì đó, rồi xuất hiện cao thủ kiếp cảnh nữa, Dịch Phong còn đang chửi má nó đây.

Bản thân vất vả lắm mới sắp vô địch cửu giới, giờ lại xuất hiện một đám cao thủ trâu bò, làm hắn phải bắt đầu trở nên khúm núm.

Hiện tại xem ra hoạ phúc khôn lưởng không biết có phải là phúc không!

Những cao thủ này vào cửu giới cũng thật đúng lúc, dù sao trước đây muốn tìm cao thủ giết được hắn cũng không dễ dàng. Nên chắc bây giờ không phải là vấn đề gì lớn!

Cho nên hắn tính rằng, nhìn thấy cao thủ nào sẽ trực tiếp đi trêu chọc người đó.

Thậm chí hắn sẽ mắng mười tám đời nhà người ta.

Không tin là cao thủ kia sẽ không giết hắn.

Nhưng mà vẫn nên đợi mua bán ma hạch trước đã, không biết tiểu nha đầu kia khi nào mới gom đủ tiền.

Hành tấu giang hồ, tiền chính là thứ quan trọng nhất.

Ở Ám Ảnh Đảo, ngay lúc Dịch Phong đang liều mạng tìm cái chết.

Bên trong cửu giới.

Ba chiếc linh thuyền Tam Sinh Môn vụt nhanh như tên bắn.

Hắc y nhân đứng đầy trên boong thuyền.

Mà lần này do trưởng lão Tam Sinh Môn Tôn Lê dẫn đầu.

"Thạch Nguyên, ngươi nói lại rõ ràng cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tôn Lê không nhịn được hỏi.

"Trưởng lão, hai huynh đệ chúng ta theo dõi con rết với linh hồn kia, đi vào sâu trong Hắc Vực, bất ngờ phát hiện trong Hắc Vực có mảnh đất thần kỳ."

"Mảnh đất kia thế mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Hắc Vực, như thể có một thế lực vô hình nào đó xua tan Hắc Vực, bảo vệ khu đất này. Cho nên hai huynh đệ ta đoán là dưới mảnh đất kia ắt phải chôn giấu trọng bảo!"

"Ha!"

"Chuyện này là thật sao?"

"Thật sự có mảnh đất không bị ảnh hưởng bởi Hắc Vực sao?"

Tôn Lê ngạc nhiên hỏi.

"Chắc chắn là thật!"

Thạch nguyên trịnh trọng nói.

"Tốt. Đã nói như vậy thì đi nhanh nhanh, ta thật muốn xem cụ thể như thế nào"

Tôn Lê ra lệnh, ba chiếc linh thuyền tăng tốc độ tựa như ba việt sáng xeẹt ngang trên trời xanh.

Phi một đường nhanh qua, rất nhanh đã bay vào trong Hắc Vực.

Không lâu sau khi tiến vào trong Hắc Vực, một mảnh sáng rực tấn công.

Thạch Hạo đứng canh giữ nơi đó vội vã đứng dậy nghênh đón.

Xa xa, Tôn Lê đã thấy khu vực này.

Tuy là không lớn, phạm vi hơn trăm trượng, nhưng thật sự không bị Hắc Vực ảnh hưởng một chút nào.

Thu hồi linh thuyền, hơn mười tên cao thủ đáp xuống.