Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1120: Như nhìn kẻ ngốc!




"Này, ta nói ta muốn chết, các ngươi không lo lắng chút nào sao?" Dịch Phong đen mặt không nhịn được hỏi.

"Chúng ta, chúng ta phải thương tâm sao?" Tay cầm cờ của lão đầu dừng một chút, nhìn qua nhìn lại người khác, rồi nhìn Dịch Phong hỏi.

"Không phải sao?" Dịch Phong trầm giọng hỏi.

Mọi người ngây ra, đứng hình một chút, sau đó thay đổi ngay.

"Ôi, chúc tiên sinh đường đi Hoàng Tuyền thuận lợi suôn sẻ"

"Tiên sinh lên đường bình an."

"Ừm, tiên sinh chết làm chúng ta ai cũng thương tâm"

Mấy lão đầu làm bộ cầm góc áo lên lau lau khoé mắt.

"Dám, dám giả bộ sao?"

Dịch Phong đen mặt.

Được lắm.

Nhìn nhầm người rồi.

Hắn tới đây tạm biệt thật phí thời gian, chắp tay sau lưng trầm mặt bỏ đi vô cùng phẫn nộ.

"Tiên sinh đi thong thả."

Mọi người giật đầu tiễn Dịch Phong đi, rồi tiếp tục dán mắt vào bàn cờ, tiếp tục tám chuyện.

"Các ngươi nói xem, tiên sinh lại muốn làm gì đây?"

Một lão đầu không nhịn được hỏi.

"Có quỷ mới biết á, không phải hắn muốn chết sao, chết thì chết thôi, có gì lạ đâu." Một lão đầu khác nói.

"Đúng đấy. Tiên sinh nói như thể chết thật vậy!"

"Chắc là tiên sinh cảm thấy buồn chán. Dù sao cũng quen rồi, bình tĩnh đi. Cho dù tiên sinh muốn bóp chết mặt trời trên cao, cũng không phải chuyện chúng ta có thể quan tâm"

"Nói không sai. Lúc đó chúng ta nên làm gì thì cũng làm rồi."

"Quên đi, quên đi. Không nhìn nữa. Bà Vương đi mua dưa đi"

"Ta cũng không nhìn nữa. Đi bới nửa gánh phân, về nhà vẩy đồ ăn..."

Sau khi rời khỏi đường phố, Dịch Phong tiếp tục tìm đường chết.

Nhảy núi.

Hắn biết bay.

Nhảy xuống biển.

Hắn biết bơi.

Vậy cứ cột một tảng đá lớn trên người, nhảy xuống biển.

Lãi nha lãi nhãi...

Sau đó Dịch Phong bị sức nặng của táng đá kéo xuống chìm sâu dưới đáy biển.

Một phút trôi qua, Dịch Phong chớp chớp mắt.

Một khắc đồng hồ trôi qua, miệng Dịch Phong phun ra bọt khí.

Một canh giờ trôi qua, Dịch Phong ngáp một cái, không nhịn được ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đã qua một ngày.

Một ngày sau, Dịch Phong bơi lên lại.

Hành vi nhảy biển tự sát rốt cuộc cũng chính thức thất bại.

"Xem ra cách tự sát của người bình thương không thích hợp với ta" Dịch Phong lầu bà lầu bầu: "Dù sao giờ ta cũng là một cao thủ"

"Vậy dứt khoát một lần, tìm người làm thịt ta!"

Dịch Phong nỉ non, đang muốn tìm một người cho hắn một đao, vừa lúc phát hiện xa xa có Lỗ Đạt Sênh đang gánh thùng phân đi l)

qua.

"Được, ngươi đi."

Dịch Phong nhếch mép cười một tiếng, bay về hướng Lỗ Đạt Sênh.

"Chào tiên sinh"

Lỗ Đạt Sênh cung kính hành lễ.

"Miễn lễ. Ta nhờ ngươi làm một việc." Dịch Phong móc cây đao từ trong ngực ra, ném xuống đất.

"Đến, đâm ta một đao." Dịch Phong nói.

"HảP Lỗ Đạt Sênh nghe vậy, bị doạ ném thùng phân đi, hai chân quỷ bịch xuống đất.

"Tiên sinh, không biết lão Lỗ ta đã làm sai chuyện gì đắc tội với Ị?

tiên sinh, mong tiên sinh chớ trách "Còn nữa, Lỗ Đạt Sênh ta tuyệt đối trung trung thành với tiên sinh, tuyệt đốt không dám có nửa ý xấu với tiên sinh"

"Nếu tiên sinh không tin ta thì giết ta lúc nào cũng được. Lão Lỗ ta tuyệt đối không dám động thủ với tiên sinh!

Đầu Lỗ Đạt Sênh liên tục dập xuống đất, giải thích một cách mạnh mẽ.

"Cái gì đây! Cái gì đây!"

Dịch Phong đen mặt, cúi người giải thích: "Ngươi hiểu lầm rồi.

Chuyện là, ngươi cũng biết ta rất lợi hại mà, ta đang luyện một thần công, mà cái công pháp này không chết thì khônh sinh được, nhưng ta không thể tự xuống tay được, cho nên mới làm phiền ngươi cho ta một đao. Ta không trách ngươi"

"Tiên sinh, ta sai rồi. Lão Lỗ tuyệt đối không dám bất kính với tiên sinh!"

Lỗ Đạt Sênh không nghe lọt lời Dịch Phong nói, liều mạng dập đầu dưới đất, chỉ tưởng mình làm sai chuyện gì khiến tiên sinh không vui.

"Haizz ngươi..."

Thấy bộ dáng này của Lỗ Đạt Sênh, bỗng Dịch Phong im lặng.

Chỉ tại mình, chỉ tại mình quá qua loa.

Bỗng nhiên đưa cho người ta một cây đao, nói hắn đâm chết mình, ai cũng sẽ bị doạ hết hồn.

Xem ra phải nói rõ yêu cầu ra trước đã.

Dịch Phong gật gật đầu, biết tìm Lỗ Đạt là không đáng tin cậy, liền nhanh nhanh tìm Vương lão đầu.

Lão đầu này tuy già, nhưng không đến mức không cầm nổi đao.

Điều quan trọng nhất là lão đầu này thức thời, biết đúng biết sai.

Nói rõ ràng với hắn để hắn giúp mình đâm một đao, hẳn cũng đáng tin.

Dịch Phong đi tới nhà Vương lão đầu.

Vương lão đầu pha trà tiếp.

Hai người ngôi đối diện nhau.

"Tiên sinh tìm ta có chuyện gì sao?" Vương lão đầu không nhịn được hỏi.

"Ừm, gần đây ta đang luyênh một bộ thần công, không chết thì không sinh được." Rút kinh nghiệm từ Lỗ Đạt Sênh, Dịch Phong tỉ mỉ giải thích.

Một năm một mười nói rõ với Vương lão đầu, rồi lấy ra dao găm ném lên bản.

"Cho nên ta xin ngươi giúp ta một chuyện, giết ta đi"

Dịch Phong nghiêm túc nói.

Nói xong.

Cắn chặt răng nhắm mắt lại.

Vương lão đầu liếc con dao trên bàn, rồi lại nhìn Dịch Phong đang nhắm mắt.

Vẻ mặt cực kỳ phức tạp.