Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1119: Kiếp nạn tầng thứ hai.




Dịch Phong xoa cằm suy tư.

Trường sinh bất diệt.

Nghe hay thật.

Nhưng mà cái hệ thống chó chết này, có khi nào lại hố hắn không?

Hẳn là không đâu...

Dù sao nếu kí chủ là hắn chết, thì hệ thống này cũng không tồn tại được!

Cho nên nếu làm việc không có lợi cho mình, chắc là hệ thống sẽ không làm.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hệ thống vẫn rất đáng tin.

Nói cho hắn tu vi liền cho tu vi, nói giết quái có thể tăng kinh nghiệm, đúng là có thể tăng thêm kinh nghiệm.

"Được, ta chết!"

Dịch Phong cắn răng nói: "Vậy ta phải chết thế nào mới được?"

Hệ thống: "Cách chết tuỳ ý"

"Xin kí chủ nhanh chóng độ kiếp. Hoàn thành trong chín mươi chín năm, nếu không cách nào độ kiếp, chín mươi chín năm sau thiên địa sẽ gặp nguy cơ tai hoạ lớn."

"Đến lúc đó, có thể sẽ chết thật sự!"

Nói xong, hệ thống liền biến mất không tung tích.

"Hạ"

Dịch Phong bình thản cười nhạt một tiếng.

Tai hoạ chín mươi chín năm sau, hắn là thiên địa đại kiếp nạn hệ thống đã nói trước đó. Giờ đã qua một năm, cho nên còn chín mươi chín năm nữa.

Nhưng mà sao lại đến nhắc hắn?

Muốn chết, quá đơn giản, cần gì đến chín mươi chín năm?

Dừng.

Dịch Phong chẳng thèm quan tâm, xoay người đi vào bếp, lấy một con dao phay sáng rực ra, xoay tròn một cái rồi kề lên cổ mình.

"Ôi"

Dịch Phong thở dài, rồi nhắm mắt, quyết tâm, nhưng vẫn không đâm dao xuống được...

"Mẹ nó tự sát thế này, còn cần phải nó dũng khí nữa!"

Dịch Phong bĩu môi, hắn không thể xuống tay một đao đâm chết được.

Lỡ như không chết nhanh được, còn làm hắn đau đớn khó chịu thì sao?

"Leng keng!"

Hắn ném dao phay xuống đất, chắp tay sau lưng ra ngoài.

Đổi cách chết thôi.

Trên đường phố Ám Ảnh Đảo, người đến người đi.

Có lão đầu đánh cờ, có lão đầu mắt qua mày lại với lão thái thái, nồng đậm hương vị chất phác.

Đi trên đường cái, Dịch Phong xoa cầm suy nghĩ sâu xa.

Sau này chết rồi, khi nào mới sống lại được đây?

Là ngay tức khắc?

Dịch Phong cảm thấy khả năng không lớn.

Dẫu sao kiếp trước hắn cũng có đọc qua tiểu thuyết cũng có nhân vật không chết thì không phục sinh được, sau khi chết sẽ có quá trình Niết Bàn, cái này khoảng mấy tháng, cũng có khi mấy năm, có khi tận mấy chục năm.

Nếu như là mấy chục năm...

Dịch Phong nhìn thoáng lão thái thái tóc bạc trắng...

Đến lúc đó bọn họ còn ở đây không?

"Phải nói lời tạm biệt thôi."

Dịch Phong đi đến dưới tán cây tụ tập không ít mấy lão đầu lão thái thái đang đánh cờ.

Nhìn thấy Dịch Phong đi đến, từng người quen thuộc chào hỏi Dịch Phong.

"khụ khụ"

Dịch Phong ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: "Mọi người dừng đánh cờ một chút, ta có tí việc muốn nói với mọi người."

Mọi người đổ dồn nhìn về phía hắn.

"Lần này đến đây là nói lời tạm biệt với mọi người. Vì bất đắc dĩ nên ta muốn chết!

Dịch Phong ấp ủ rất lâu mới nói ra, vẻ mặt hơi đau thương một chút, nghĩ đến việc đời này sẽ không có cách nào gặp lão những ông lão bà lão này nữa, không hiểu sao trong lòng đột nên chua xót.

Thậm chí hắn có thể dự đoán được mấy ông lão bà lão này biết hắn muốn chết, hẳn là sẽ rất bi thương đau lòng...

Dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm.

Chắc hẳn cũng có tình cảm sâu đậm.

Nghĩ đến đây, Dịch Phong có chút hối hận vì cách mình nói ra, không nên nói bản thân muốn chết, lẽ ra phải lấy cớ khác nói lời tạm biệt.

Nếu hắn làm những lão gia hoả này thương tâm khổ sở, hắn cực kỳ không đành lòng.

Dường như nhìn thấy bộ dáng đau khổ của các ông bà lão, trong lòng Dịch Phong bắt đầu tìm lý do an ủi.

"Chiếu tướng. Ha ha, ngươi thua rồi."

Bỗng nhiên, một tràng âm thanh vui sướng vang lên.

"Cho đi lại một bước đi, một bước thôi"

"Vậy không được."

Hai lão đầu đánh cờ cãi cọ.

"Nhanh tránh ra, tránh ra đi. Đến lượt ta."

Mà những lão đầu khác thấy đã phân thắng bại, cũng ầm ĩ nhộn nhịp giành nhau.

?" ??

Vẻ mặt Dịch Phong đầy nghi vấn.

Đám người này không hiểu hắn mới nói gì sao?

Hắn muốn chết đó, sao không ai hỏi gì hết, thậm chí một câu lo lắng cũng không có?

Mẹ nó còn đánh cờ?

"Im lặng đi"

Dịch Phong quát lên.

Đám người đang nháo nhào yên tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Phong.

"Ta nói, ta muốn chết đi!"

Dịch Phong đen mặt, giọng điệu nặng thêm, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Cả đám ngẩn người.

Nhìn nhau vài lần, ngầm hiểu với nhau rồi "À" một câu.

Sau đó lại tiếp tục ầm ĩ.

"Nhanh đi, nhanh nhường chỗ cho ta.

"Bị ăn cũng đừng mất mặt xấu hổ nữa, nhanh nhường chỗ cho l)

ta.

"Nhanh lên, lẹ lên. Đến, đến lượt ta..."

Dịch Phong mày mày run rẩy đứng đó.

Nghe hắn muốn chết xong, đám người này... Sao vậy?

Có ý gì đây?

Hứ.

Một đám lão già đầu gỗ.

Nhìn nhầm người rồi Thua thiệt trong lòng làm hắn khó chịu vô cùng.

Rốt cuộc là do tự mình đa tình.

Dịch Phong cực kỳ không cam lòng, tình cảm nhiều năm chỉ có vậy thôi?