Càng đừng nói đến.
Thực lực của Phong Vân Tông vốn dĩ đứng số một số hai trong số các tông môn!
Nhưng Văn Thành Ngọc dường như đã quen thuộc với cảnh tượng này.
Gã thản nhiên gật đầu, thậm chí đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Chuyện giao cho các ngươi làm thế nào rồi?"
"Thiếu chủ! Xảy ra chút vấn đề, tạm thời chúng ta vẫn chưa đưa người trở về được."
Cơ thể đại trưởng lão Phong Vân Tông run rẩy, rất căng thẳng:
"Bối vì..."
Nhưng mà.
Đại trưởng lão Phong Vân Tông còn chưa nói xong đã bị Văn Thành Ngọc cắt ngang!
"Chút chuyện này cũng làm không xong"
Văn Thành Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên kim quang: "Ta cần các ngươi để làm gì nữa!"
"Thiếu chủ!
Nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Văn Thành Ngọc, đại trưởng lão Phong Vân Tông sợ tới mức run rẩy, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
Thân phận của Văn Thành Ngọc không chỉ là đệ tử thủ tịch Phong Vân Tông đơn giản như vậy.
Kim quang lóe lên trong mắt gã đã nói rõ tất cả!
Chỉ có đại năng chuyển thế luân hồi kiếp trước mới có đặc trưng như vậy!
Là thần tử chuyển thế của một trong ba đại đạo môn, tuy kiếp trước chủ tu của Văn Thành Ngọc là song tu nhưng cũng có thể coi là tu vi thông thiên.
Chẳng qua do đạo môn của Văn Thành Ngọc có huyết thù với đạo môn khác, để tránh Văn Thành Ngọc lần nữa trưởng thành bị ám sát, chịu khổ chết non, cho nên mới tạm thời sắp xếp lịch luyện ở Phong Vân Tông.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao đại trưởng lão Phong Vân Tông lại cung kính với Văn Thành Ngọc như vậy.
Mà cũng vì điều đó trên dưới Phong Vân Tông mới gấp rút muốn đưa Bạch Mi trở về như thế!
Bạch Mị có thể khiến tu vi của Văn Thành Ngọc nhanh chóng hồi phục!
"Sau lưng Vân Kiếp Môn, có thể có đại năng chống lưng!"
Đối diện với Văn Thành Ngọc đại trưởng lão Phong Vân Tông căng thẳng đổ mồ hôi đầm đìa, ông ta lắp bắp muốn nói gì đó.
"Ta không muốn nghe ngươi giải thích!"
Văn Thành Ngọc đứng dậy, kim quang thuộc về thần tử luân hồi trong mắt càng thêm lấp lánh, gã nhìn chằm chằm đại trưởng lão Phong Vân Tông lạnh lùng nói: "Càng mặc kệ đại năng gì đó, có đại năng nào mà ta chưa từng gặp?"
"Nếu ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong vậy Phong Vân Tông của các ngươi không cần thiết phải tồn tại nữa! Thứ ta muốn, chỉ có người!"
Giọng nói lạnh lẽo không ngừng quanh quẩn trong phòng.
"Vâng, thiếu chủ!"
Đại trưởng lão Phong Vân Tông không biết từ khi nào đã căng thẳng quỳ rạp xuống đất: "Ta nhất định sẽ đưa Bạch Mị trở về!"
"Hừ!"
Văn Thành Ngọc hừ khẽ một tiếng, không đáp lại nữa.
Sáng hôm sau.
Phi thuyền mênh mông cuồn cuộn, che trời lấp đất xuất phát từ Phong Vân Tông.
"Mặc kệ Vân Kiếp Môn của các ngươi có thứ gì, ta nhất định phải đưa Bạch MỊ đi!"
Đại trưởng lão Phong Vân Tông đã mang theo trọng bảo lập tông của Phong Vân Tông bên người ngạo nghễ đứng trên phi thuyền, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong mắt ông ta lóe lên vẻ sắc bén: "Không tiếc trả giá tất cả!"
"Đại năng gì đó, cho nổ chết là xong!"
Đối mặt với đại quân đến gần, Vân Kiếp Môn hoàn toàn không kịp phản ứng, cả tông môn đều hỗn loạn.
Bởi vì bọn hắn không ngờ Phong Vân Tông vậy mà đưa binh đến thành.
Dù sao khi trước bọn hắn cứng rắn cũng chỉ là to gan đánh cược thôi.
Mà kết quả này hình như không tốt lắm.
Cho dù chờ Bạch Mi dẫn dắt bọn hắn vươn lên cũng phải cần thời gian.
Trong đại điện.
Lấy Quan Lĩnh dẫn đầu đang mở hội nghị khẩn cấp.
Ai nấy đều mặt ủ mày chau, thương lượng đối sách.
"Nếu trong tình huống đối phương không có phi thuyền, với chiến lực của chúng ta cho dù không địch lại nhưng bọn hắn tuyệt đối cũng chẳng chiếm được chỗ tốt." Một trưởng lão trầm giọng nói: "Nhưng tình hình hiện nay chỉ cần chân chính đánh nhau, bọn hắn nhất định rút vào mai rùa không ra, với phòng ngự của mai rùa kia chúng ta cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể chịu đánh cho nên hoàn toàn không thể đánh bừa."
"Vậy bây giờ xem ra chỉ có thể kéo dài, kéo đến khi Bạch Mị trưởng thành nhất định có thể lui địch" Một trưởng lão khác nói.
"Nhưng lấy gì để kéo dài?" Một trưởng lão khác phản bác: "Bây giờ sau khi Bạch Mi thức tỉnh hoàng kim cốt chí tôn, tuy tu vi tiến triển cực nhanh nhưng muốn dựa vào nàng ta để lui địch, ít nhất cũng phải cần nàng ta trưởng thành đến Kiếp cảnh viên mãn nhỉ?"
"Thời gian không đến nửa năm một năm sẽ không làm được!"
Câu này thốt ra nhóm người vừa có chút hi vọng sắc mặt lại trở nên ảm đạm.
Bởi vì cho du bọn hắn khởi động đại trận hộ sơn, e rằng nhiều nhất cũng chỉ có thể thủ được hai ba tháng, nếu thật sự gửi gắm toàn bộ hi vọng vào Bạch MỊ vậy thì quá muộn."
Bởi vì khi đó Vân Kiếp Môn đã sớm lạnh tanh.
"Lễ nào phải thả người?" Một trưởng lão không cam tâm hỏi.
"Thả người là chuyện không thể nào"