Quan Lĩnh chém đỉnh chặt sắt nói: "Khó khăn lắm mới xuất hiện hoàng kim cốt chí tôn, sao có thể thả người được, hơn nữa cho dù thả người, với thế trận của Phong Vân Tông ngươi nghĩ bọn hắn sẽ chịu để yên sao?"
Mọi người trầm mặc.
Đã đến nước này quả thật không còn đường quay đầu nữa.
Hơn nữa không chỉ Quan Lĩnh, phần lớn những người ở hiện trường đều không muốn giao người ra.
"Tình thế hiện nay chỉ đành khởi động đại trận hộ sơn trước, đi một bước tính một bước, ít nhất có đại trận hộ sơn ở đó có thể đảm bảo an toàn trong hai ba tháng" Quan Lĩnh thở dài một hơi nói.
Nhưng hai ba tháng sau sẽ như thế nào, bọn hắn đều không biết.
Mọi người gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tình huống chỉ có thể hình dung bằng từ cực kì không lạc quan.
Nhưng chính vào lúc bầu không khí trong đại sảnh trầm trọng, Tô Ngư Nhi nhảy nhót bước vào nói: "Sư phụ, sư thúc sư bá, mọi người giúp con chuẩn bị một trăm thùng lớn đi!"
"Con cần thùng lớn làm gì?" Quan Lĩnh không nhịn được nói.
"Đương nhiên là mời người ta rửa chân rồi!" Tô Ngư Nhi nói: "Con có một ca ca sắp đến, hắn ta rất thích rửa chân, cho nên con nhất định phải mời hắn ta rửa chân!"
"Hồ nháo!"
Tô Ngư Nhi vừa nói xong, cho dù bình thường Quan Lĩnh rất yêu thương nàng ta nhưng giờ phút này cũng không nhịn được quát lớn.
"Sao con lại hồ nháo rồi?"
Tô Ngư Nhỉ tủi thân bĩu môi.
"Con nói con hồ nháo thế nào à? Chúng ta đang mở hội nghị khẩn cấp, con tự ý xông vào thì không nói, còn nói muốn mời ca ca gì đó rửa chân, ca ca cái vẹo rách nát gì còn cần đến cả trăm thùng lớn, con có thể động não một chút được không, bây giờ đã là lúc nào rồi?" Quan Lĩnh tức giận nói.
"Bây giờ là lúc nào?"
Tô Ngư Nhi chớp mắt, khó hiểu hỏi.
Bình thường dáng vẻ ngây thơ này của Tô Ngư Nhi sẽ khiến Quan Lĩnh rất yêu thương, nhưng bây giờ ông ta không hề cảm thấy Tô Ngư Nhi khiến người ta yêu thích một chút nào cả.
"Con hỏi là lúc nào à? Bây giờ Phong Vân Tông vì chuyện của Bạch Mị đã đưa binh đến thành, chúng ta còn chưa biết phải làm sao phá giải nguy cơ lần này, con còn nhàn rỗi mời ca ca rách nát gì đó rửa chân? Con nói xem con có hoang đường hay không?"
Quan Lĩnh xụ mặt quát.
"Phong Vân Tông đưa binh đến thành... và chuyện con mời bằng hữu rửa chân... có quan hệ gì sao?" Tô Ngư Nhi chớp đôi mắt to tròn, nghiêm túc hỏi.
Quan Lĩnh quả thật sắp bị tức chết, phẫn nộ chỉ Tô Ngư Nhị, lần đầu tiên mắng lớn: "Tiểu Ngư Nhi à Tiểu Ngư Nhi, bình thường ta thương con, con ngây thơ không hỏi chuyện đời ta cũng rất thích, nhưng con không thể không phân trường hợp, không phân nặng nhẹ như vậy!"
"Nhưng đối với con mà nói mời ca ca rửa chân chính là chuyện quan trọng nhất!"
Tô Ngư Nhi nghiêm túc nói: "Còn về Phong Vân Tông gì đó mới không quan trọng đấy, chỉ là một đám rác rưởi có cần thiết để tâm đến bọn hắn như vậy không?"
Lời nói của Tô Ngư Nhi quả thật khiến đám người Quan Lĩnh suýt ngất xỉu.
Còn một đám rác rưởi nữa chứ.
Phải không có đầu óc thế nào mới nói ra được câu đó đây.
Nói thật có lẽ vì ảnh hưởng cảm xúc cùng với sự nặng nề do đại quân Phong Vân Tông đến gần mang lại, đại đa số mọi người có mặt ở hiện trường đều có chút thất vọng với Tô Ngư Nhi.
Đứa nhỏ này thật sự quá vô tri.
"Bỏ đi bỏ đi, con lui ra đi."
Quan Lĩnh hơi mệt mỏi, phất tay, không muốn nói thêm gì nữa.
Nhưng mà.
Chính vào lúc này bên ngoài có người vội vàng đến báo cáo, quỳ rạp dưới đất trợn mắt lắp bắp hét: "Tông chủ, các trưởng trưởng Ị?
trưởng lão, ngoài sơn sơn môn có một con rết đến "Cái gì, có một con rết đến đây?"
Quan Lĩnh buồn bực.
Đang yên đang lành sao lại có con rết tới?
"Con rết kia có lai lịch gì?"
Quan Lĩnh lại hồi.
"Khởi bẩm tông chủ, chúng ta không biết nhưng chỉ biết con rết này xuất hiện rất hoành tráng, cách đi đường cũng cực kì kiêu căng, vừa nhìn đã biết không phải loại lương thiện, cho nên ta mới nhanh chóng đến bẩm báo!"
"Đi, mau đưa ta đến xem thử!"
Ánh mắt Quan Lĩnh chuyển động.
Tình thế hiện nay ngoài sơn môn đang yên đang lành lại xuất hiện một con rết, làm sao cũng thấy chuyện đó không đơn giản như vậy.
Cho nên gần như ngay lập tức đã tác động đến thần kinh của mọi người.
Quan Lĩnh dẫn đầu dẫn theo các trưởng lão đi về phía mắt trận của đại trận hộ sơn.
Bởi vì bản thân bọn hắn không dám ra ngoài sơn môn cũng chỉ dám thông qua cấm kỵ nào đó lưu lại ở mắt trận, quan sát chặt chẽ nhất cử nhất động bên ngoài.
Lúc này ở trước mặt mọi người hiện ra một hình ảnh.
Một con rết vai khoác áo choàng đen, cơ thể cao cao dựng thẳng hơi nghiêng về sau, râu vểnh lên, ánh mắt nhìn xung quanh không chút kiêng nể.
Trong vô số đôi chân không đếm xuể kia, những cái chân của nửa thân dưới vẫn đứng thẳng và bước đi, những cái chân của nửa thân trên lại như con người vòng hai tay trước ngực, tư thế đó muốn kiêu căng bao nhiêu thì kiêu căng bấy nhiêu.