"Giao cái rắm, ngươi bảo bọn ta giao người thì phải giao sao, ngươi là cái thá gì!
"Đúng vậy, ngươi là cái thá gì"
"Nói thật với ngươi, giao người là chuyện không thể nào, các ngươi từ đâu đến thì về đó đi"
Giọng nói mạnh mẽ của mấy trưởng lão truyền ra.
Khiến người ở hiện trường hoàn toàn ngơ ngác.
Nhất là Quan Lĩnh.
Khóe môi giật giật.
Sao mà mấy con hàng này còn cứng hơn ông ta nữa vậy?
Quan Lĩnh hoàn toàn ngây ngốc.
Mà trưởng lão Phong Vân Tông cũng ngơ ngác đứng trên phi thuyền.
Mặt đây dấu hỏi.
Ông ta còn đang giằng co không phân cao thấp với tông chủ mà đám trưởng lão bên dưới lao ra mở miệng quát mắng, đây là đạo lý gì.
Ra bài như vậy sao?
Nhưng hành vi không nể mặt của đám trưởng lão này khiến lửa giận của ông ta rất lớn.
"Các ngươi là cái thá gì cũng dám khoác lác không biết thẹn như vậy!
Trưởng lão Phong Vân Tông truyền ra giọng nói âm trầm, tràn ngập uy hiếp nói: "Trừ phi các ngươi cảm thấy Vân Kiếp Môn các ngươi tồn tại trên thế giới này quá lâu rồi?"
Ai mà ngờ đối mặt với lời nói uy hiếp của ông ta.
Đám trưởng lão kia đốp lại: "Ngươi tài giỏi như vậy ngươi cứ thử xem, dù sao cũng không thể giao người ra, cả đời này cũng không thể nào!"
"Hoặc là không chết không thôi, hoặc là mau chóng cút đi!"
Dáng vẻ này hoàn toàn khiến Quan Lĩnh và Phong Vân Tông ngơ ngác.
Chuyện này không khỏi quá cứng rắn rồi.
Điều đó khiến vị trưởng lão của Phong Vân Tông cũng vậy, hay là Quan Lĩnh cũng thế, bọn hắn hoàn toàn không tự tin nữa rồi.
Nhất là Quan Lĩnh.
Khi trước ông ta còn không muốn giao người bây giờ đã trở nên yếu ớt.
"Các ngươi, các ngươi làm sao vậy?"
Quan Lĩnh không nhịn được hỏi.
"Ha, tông chủ còn chưa biết sao?" Một trưởng lão sáp đến, kề sát Quan Lĩnh bắt đầu truyền âm.
Tỉ mỉ kể lại chuyện liên quan đến Bạch Mị trong tông.
Sau khí dứt lời vẻ nghi ngờ trong mắt Quan Lĩnh lập tức tan biến thay vào đó là sự hưng phấn.
"Thật sao?"
Ông ta hỏi.
"Cực kì chính xác!"
Mấy trưởng lão trịnh trọng gật đầu.
"Hahahahaha..."
Có được sự xác nhận Quan Lĩnh phóng đại tiếng cười.
Ông ta không ngờ hành vi manh động chỉ vì yêu thương Tô Ngư Nhi lại mang đến cho Vân Kiếp Môn của ông ta cơ duyên lớn như vậy.
Hoàng kim cốt chí tôn, là hoàng kim cốt chí tôn đấy!
Cuối cùng ông ta đã hiểu tại sao đám trưởng lão lại có phản ứng như vậy, thì ra là thế.
Nếu đã như vậy không chỉ không thể giao Bạch Mị ra còn phải cố hết sức thể hiện sự trả giá của Vân Kiếp Môn dành cho nàng ta, để nàng ta nảy sinh cảm giác phụ thuộc với Vân Kiếp Môn, buộc chặt với nhau.
"Hừ."
Lúc này Quan Lĩnh lập tức có tự tin, ngẩng đầu hất cằm.
"Muốn người?"
"Ngươi ăn phân đi!"
"Ngươi!"
Trưởng lão Phong Vân Tông tức đến toàn thân run rẩy.
Mắt thấy sắp chiếm thế thượng phong, ép Quan Lĩnh không thể không giao người. Lại không biết đã xảy ra chuyện gì khiến đám người Vân Kiếp Môn đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy.
Biểu hiện cứng rắn thế này...
Lễ nào sau lưng có cao thủ?
Hay là đã móc nối quan hệ với đạo môn nào đó?
Chuyện đó khiến ông ta trở nên yếu ớt vào thời khắc này.
Bởi vì trước khi đến đây nội bộ Phong Vân Tông đã dặn dò ông ta lấy dọa dẫm làm chủ.
Dù sao tuy Phong Vân Tông bọn hắn sở hữu phi thuyền nhưng cũng không thể hoành hành bá đạo coi thường những tông môn khác.
Tốt xấu gì Vân Kiếp Môn cũng là kiếp môn, hoàn toàn không đáng vì một Bạch Mị mà khai pháo xé rách da mặt.
Nói cách khác bọn hắn cho rằng vì Bạch Mị xảy ra đại chiến là một chuyện tốn công vô ích.
Có lẽ có thể lập uy nhưng ngoài chuyện đó ra không còn tác dụng nào khác.
"Được được được."
"Vân Kiếp Môn các ngươi thật đúng là uy phong lớn nhỉ!
Sau khi cân nhắc lợi hại một lúc, nhóm người Phong Vân Tông lựa chọn từ bỏ.
"Nhưng chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế, tuy không biết vì nguyên nhân gì khiến các ngươi không màng hậu quả như vậy, nhưng hậu quả chuyện này sẽ thay đổi tất cả tưởng tượng các ngươi từng biết"
"Bởi vì thân phận thiếu chủ của bọn ta không phải các ngươi có thể tưởng tượng được"
"Tóm lại hễ là người dám ngăn cản thiếu chủ chúng ta có được Bạch Mị, nhớ kỹ, là bất kỳ ai, cũng đều phải chết!"
"Các ngươi một người cũng không thoát được!"
Ánh mắt đám trưởng lão Phong Vân Tông u ám nhìn về phía nhóm người Vân Kiếp Môn, tầm nhìn cố ý dừng lại trên người Quan Lĩnh một lúc.
Ngay sau đó.
Xoay người bỏ đi.
Không lâu sau nhóm người Phong Vân Tông ngồi trên phi thuyền trở lại tông môn.
Vừa về tông môn đại trưởng lão Phong Vân Tông đã vội vàng đi đến phòng của Văn Thành Ngọc.
"Thiếu chủ, chúng ta đã về."
Đối diện với Văn Thành Ngọc đang cúi đầu đọc sách, đại trưởng lão Phong Vân Tông tràn ngập tôn kính!
Cảnh tượng này.
Nếu để những người khác nhìn thấy e rằng sẽ mở rộng tầm mắt!
Bởi vì trước giờ chưa từng có đại trưởng lão của tông môn nào lại có thái độ như vậy với đệ tử thủ tịch trong tông môn!