Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1106: Loạn hết cả lên.




Cứ như vậy, giương cung bạt kiếm ở cửa sơn môn.

Hai bên lâm vào trạng thái giằng co.

Mà ngay lúc đang giằng co, bên trong tông môn Vân Kiếp Môn, cỗ khí tức đã mạnh mẽ đến cực điểm.

Bạch Mị đang xếp bằng trong phòng, xương cốt trong cơ thể cuối cùng cũng phát sinh một chút biến hoá.

Cuối cùng.

Lúc đã nước chảy thành sông xong xuôi, một cỗ khí tức hoàn toàn mới trên người Bạch Mi tràn ra.

Thời khắc này, trên người nàng lại tự nhiên toát ra một luồng áp lực vô hình.

So với lúc trước, thứ này đã thay đổi.

Mà trong cơ thể nàng, xương cốt toàn thân đã biến thành màu vàng óng.

Cùng lúc với Bạch Mị biến hoán hoàn toàn, các cao thủ trong tông môn đang kiên trì tìm kiếm nguồn gốc của cỗ biến động này, đôi mắt đột nhiên sáng lên, đầy vẻ không thể tin được.

"Chí Tôn Hoàng Kim Cốt!"

"Trời ạ, có người thức tỉnh Chí Tôn Hoàng Kim Cốt"

"Không thể nào, thật sự khó mà tin được"

"Rốt cuộc là ai!"

"Nhanh, nhanh đi xem rốt cuộc là ai!"

Giờ phút này, toàn bộ nội bộ Vân Kiếp Môn, loạn hết cả lên.

Mấy lão già sắp chết đến nơi, vợ chết cũng không ngẩng đầu nhìn một cái, lúc này bùng nổ lao ra.

Thậm chí một tên thái thượng trưởng lão gãy chân lúc này cũng bay nhanh ra, đôi chân gãy đạp nhanh trên không trung.

Cùng lúc đó, ai cũng lao như mãnh hổ về phía gian phòng Bạch Mị đang ở!

Nhất thời.

Trong viện của Bạch Mi bị bao vây một giọt nước cũng không lọt, từng cặp mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Bạch Mị cả người lấp lánh kim quang trong viện, không nhúc nhích.

"Người này là ai?"

"Sao chưa từng gặp."

"Đúng vậy, nàng ta không phải đệ tử Vân Kiếp Môn nhỉ"

"Đúng rồi, nàng ta không phải đâu?"

"Không đúng, nàng ta phải đấy!"

Có người nói: "Ta nhận ra nàng ta, nàng ta là đệ tử nội môn mới gia nhập không lâu tên Bạch Mi, trước đây là người của Phong Vân Tông"

Vừa dứt lời, toàn trường xôn xao.

Dẫn đến chấn động nhiệt liệt.

"Ngươi nói thật hay giả thế?"

"Đúng đấy, nàng ta thật sự là đệ tử Vân Kiếp Môn sao?"

Ai nấy hưng phấn lại cuồng nhiệt.

Dù sao đồng môn có thể xuất hiện một vị yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, bọn hắn cũng có thể nước lên thuyền lên.

"Đương nhiên, chính là đệ tử Vân Kiếp Môn chúng ta" Đệ tử lên tiếng khi trước vẻ mặt trịnh trọng nói.

"Tốt quá rồi."

"Vậy thật sự quá tốt."

"Đúng vậy, sau này Vân Kiếp Môn sẽ ngày càng phát triển!"

Mà các trưởng lão Vân Kiếp Môn bên cạnh cả người đều run rẩy kích động.

Bọn hắn vốn vì chuyện của Bạch Mị khiến không ít người trong tông mâu thuẫn, không ít người kiên định cho rằng không nên để Bạch Mị gia nhập Vân Kiếp Môn.

Dù sao vì một Bạch Mị đắc tội với Phong Vân Tông hoàn toàn là chuyện không đáng.

Thậm chí nhất trí cho rằng Bạch Mị chính là phiền phức lớn của Vân Kiếp Môn.

Nhưng bây giờ nhìn lại.

Đây nào phải phiền phức lớn gì, hoàn toàn là cơ duyên từ trên trời rơi xuống!

Với hoàng kim cốt chí tôn của Bạch Mị, đừng nói là một Phong Vân Tông, cho dù đắc tội với mười Phong Vân Tông cũng đáng giá.

Mấy trưởng lão run rẩy bàn tay.

Ai nấy hưng phấn đến mức suýt nữa cực hỉ mà khóc.

Nhưng bọn hắn run rẩy nhớ ra gì đó.

Ôi chao.

Phong Vân Tông vì Bạch Mị chèn ép đến ngoài sơn môn rồi, ai cũng không biết Quan Lĩnh liệu có giao nộp Bạch Mị dưới áp lực hay không.

Lõ như...

Không được đâu.

Mấy vị trưởng lão chạy đi, lắc lư lao ra ngoài.

Sơn môn.

Quan Lĩnh sắc mặt âm trầm còn đang giằng co với phi thuyền của Phong Vân Tông.

Nói thật lúc đầu khi đồng ý đế Bạch Mị nhập tông cũng vì yêu thương Tô Ngư Nhi mà đưa ra quyết định sai lầm, có chút manh động.

Nhưng cho dù lúc này biết bản thân manh động cũng không phải muốn thu hồi là thu hồi được.

Dù sao Bạch Mị cũng là đệ tử Vân Kiếp Môn của ông ta rồi.

Về tình về lý ông ta không nên ném Bạch Mị ra ngoài. Nếu không Vân Kiếp Môn ông ta thật sự sẽ trở thành trò cười.

Nhưng tình hình trước mắt, ông ta cũng không biết nên kết thúc thế nào.

"Quan Lĩnh, ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lấy tính mạng thân gia vô số đệ tử Vân Kiếp Môn của ngươi ra đùa giỡn!" Trên phi thuyền, trưởng lão Phong Vân Tông truyền ra giọng nói âm trầm.

Quan Lĩnh lạnh mặt, vẫn không đưa ra hay bỏ đi.

Chính vào lúc ông ta không biết làm sao mới phải trước mặt mọi người, khi tiếp tục giằng co chợt phát hiện một nhóm trưởng lão trong môn lao ra.

Thấy vậy Quan Lĩnh khẽ biến sắc.

Bởi vì những trưởng lão này chính là nhóm người lúc đầu phản đối Bạch Mị gia nhập, đồng thời gây áp lực muốn ném Bạch Mị ra ngoài.

Đám người đó bây giờ xuất hiện ở thời điểm mấu chốt không phải là chuyện tốt.

Một khi làm trái ý ông ta còn là ở trước mặt Phong Vân Tông, vậy thì cuộc giằng co này không cần thiết phải tồn tại nữa.

Quan Lĩnh nặng nề thở dài.

Nhưng chính vào lúc ông ta chuẩn bị ngăn cản mấy người trưởng lão bảo họ về sơn môn trước, lại đột nhiên phát hiện mấy trưởng lão dẫn đầu quát lớn.