Loại cảm giác này rõ ràng đến nỗi, giống như trong cái ổ mèo của bọn hắn, sinh ra một con hổ.
Là kiểu bản chất uy áp đã sinh ra từ trong máu.
Tóm lại, cỗ uy áp này nếu không nhờ có đại trận hộ sơn của Vân Kiếp Môn, chỉ sợ đã sớm truyền ra, làm vô số người chú ý đến.
Mà đồng thời đám người trong Vân Kiếp Môn đi tìm chân tướng, bắt đầu suy đoán.
Có người đoán là, có phải trong Vân Kiếp Môn có viễn cổ bí cảnh muốn xuất thổ hay không.
Lại có người đoán, có phải trong Vân Kiếp Môn có tuyệt thế dị bảo xuất hiện hay không.
Mà ngay khi trong Vân Kiếp Môn đang tìm kiếm chân tướng, lúc này trong sơn môn Vân Kiếp Môn, có một chiếc linh thuyền to lớn bay đến, trực tiếp treo lơ lửng giữa trời trước cổng sơn môn.
Linh thuyền được khắc hoa văn tinh xảo, thân thuyền có cánh cửa đen kịt, tạo áp lực vô hình cho người ta, mà nơi cao nhất trên linh thuyền, còn có lá cờ tung bay đón gió.
Phía trên thêu hai chữ "Phong Vân" rồng bay phượng múa.
Dễ nhận ra, đây là người Phong Vân Tông phái đến.
Đối mặt với Phong Vân Tông phách lối tới đây, Quan Lĩnh khôgn dám thất lễ, dẫn theo một vài trưởng lão đến trước của nghênh đón.
Trên boong thuyền, một lão giả đi ra, từ trên cao nhìn xuống đám người Quan Lĩnh.
"Vân Kiếp Môn các ngươi thật to gan, dám chứa chấp phạm nhân đang bị truy bắt của Phong Vân Tông ta"
Lão giả vừa nói, một cỗ uy áp cường đại phủ xuống.
Cái dáng vẻ từ cao nhìn xuống kia, cơ bản là không coi kiếp môn Vân Kiếp Môn ra gì.
"Trưởng lão nói gì vậy, đây chỉ là hiểu lầm thôi."
Quan Lĩnh ngẩng đầu cười làm lành nói.
Cho dù hẳn là tông chủ của một tông môn, nhưng khi đối mặt với trưởng lão cũng là kiếp môn này, hắn không thể bày ra bộ dáng thư thái.
"Hiểu lầm?"
Trưởng lão kia cười lạnh: "Các ngươi biết rõ Bạch Mị là người Phong Vân Tông chúng ta đang đuổi bắt, các ngươi còn muốn thu nhận làm đệ tử, đây không phải là chứa chấp thì là cái gì?"
"Trưởng lão quá nghiêm trọng rồi, chúng ta thật sự không biết Bạch Mị kia liên quan đến quý tông, nếu đã biết trước, chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng này." Quan Lĩnh tiếp tục mang vẻ mặt tươi cười nói: "Nhưng mà ngươi thấy đó, nàng cũng chỉ là đệ tử nội môn mà thôi, hơn nữa cũng đã gia nhập Vân Kiếp Môn.
Nàng phạm phải sai lầm gì Quan Lĩnh ta ở đây thay nàng bồi tội, cho nên quý tôn có thể cho tha cho nàng một con đường được không?"
"Hừ, ngươi thay nàng bồi tội, ngươi là ai mà có tư cách thay nàng bồi tội?"
Lời trưởng lão kia lạnh như băng, nói chuyện không hề khách khí chút nào.
Một đám trưởng lão Vân Kiếp Môn sắc mặt khó coi, nhưng cũng không dám tức giận.
"Vậy xin hỏi trưởng lão, phải làm thế nào mới chịu tha cho nàng?" Quan Lĩnh ngẩng đầu hỏi.
"Tha nàng, có có nói sẽ tha cho nàng sao?" Sắc mặt trưởng lão lạnh lẽo, cường ngạnh nói: "Hôm nay ta trực tiếp đến đây nói với các ngươi điều này, hôm nay phải gia người cho ta"
Sắc mặt Quan Lĩnh khó coi.
"Trưởng lão không thể châm chước chút nào sao?" Quan Lĩnh hỏi.
"Châm chước, vì sao ta phải châm chước với các ngươi?"
Trưởng lão kia đứng trên linh thuyền, thái độ cường ngạnh truyền âm ra, không hề nể mặt đám người Quan Lĩnh chút nào.
"Chuyện này trưởng lão không thể châm chước, vậy cũng tha thứ cho chúng ta không thể thả người"
Quan Lĩnh cũng thay đổi khí thế.
Đã hết lời ngon ngọt cũng không được gì, vậy hắn chỉ có thể cưởng ngạnh lên.
"Dù sao bất kể thế nào, giờ nàng cũng là đệ tử Vân Kiếp Môn ta.
Mà đã là đệ tử Vân Kiếp Môn, vậy ta thân là tông chủ, theo lý phải bao che cho đệ tử môn hạ."
"Hả??"
Nghe Quan Lĩnh nói vậy, sắc mặt trưởng lão Phong Vân Tông kia triệt để lạnh xuống, âm thanh âm trầm từ trong hàm răng bật ra.
"Xem ra, Vân Kiếp Môn các ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?"
Quan Lĩnh ngẩng đầu nhìn hắn.
Vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Hắn đang cược, cược nếu bản thân cường ngạnh, Phong Vân Môn sẽ làm thế nào.
Nhưng mà quả nhiên.
Phong Vân Tông cũng không chỉ hù doạ hắn chút nào.
"Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, rốt cuộc các ngươi không chịu giao người phải không."
Đồng thời trưởng lão Phong Vân Tông vừa dứt lời xong, liền vung tay lên.
Gần như chỉ trong nháy mắt, họng pháo đen kịt trên linh thuyền, nhắm thẳng vào sơn môn Vân Kiếp Môn.
Sau đó họng pháo điều động, một luồng áp lực vô hình bao phủ Vân Kiếp Môn.
Chiến tranh, chạm vào là nổ ngay.
Mà lông mày Quan Lĩnh nhăn thành một cục.
Đây chính là tiền đặt cược.
Mà còn là tiền đặt cực lớn.
Hắn phải cược, Phong Vân Tông có thể chỉ vì chuyện này mag nổ pháo với Vân Kiếp Môn hắn hay không.
Một khi nổ pháo, có nghĩ là hai bên xé mặt.
Phong Vân Tông sẽ không thu tay lại.
Mà Vân Kiếp Môn bị nổ banh sơn môn, chắc chắn cũng không từ bỏ ý đồ.
Hiển nhiên.
Phong Vân Tông không đến mức bất đắc dĩ, chắc chắn cũng sẽ không nổ pháo, cuối cùng trực tiếp xé mặt với Vân Kiếp Môn, cũng phải cân nhắc trả giá.